Chương 4

Không có kỵ sĩ nào lại từ chối lời mời của công chúa.

Rebecca thành công chọn cho mình một chàng kỵ sĩ khiến nàng hài lòng.

Gerd không nói chuyện nhiều, hắn cao lớn và trầm tĩnh, lại cung kính ngoan ngoãn. Có đôi khi Rebecca phải nghi ngờ người kỵ sĩ mà mình chọn lựa lại có tâm hồn như một chú cún trung thành, chỉ là Gerd không phải lúc nào cũng kề cận nàng như một con cún, càng không thể có những hành động vượt quá bổn phận.

Hắn đúng là một kỵ sĩ lễ phép, đến đồ khiến nàng có chút nhức đầu.

Ừm..

Nàng nên làm thế nào để nói với hắn rằng, nàng muốn có hắn cho riêng mình đây?

Rebecca không biết nữ hoàng cùng kỵ sĩ của mình xác nhận được mối quan hệ này thế nào, Rebecca cũng không muốn đến hỏi. Nữ hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng chọn lựa phu quân trước khi phát sinh quan hệ với kỵ sĩ, nhưng trước mắt thì Rebecca đã không mấy hứng thú với sự tồn tại của phu quân.

Nàng vừa mới cử hành lễ trưởng thành cách đây không lâu, về phần chọn ai làm phu quân, tuy đã có nhiều người trong vương quốc đã chuẩn bị cho việc này, lựa chọn những nam giới khôi ngô tuấn tú, nhưng ít ra phải chờ đến lúc nàng đủ 19 tuổi, để nàng lựa chọn từ ảnh chụp rồi mới gặp mặt.

Còn 9 tháng nữa.

Rebecca không nghĩ sẽ chờ lâu như vậy.

Trước mắt, nàng rất vừa mắt với Gerd, thích sự trung thành của hắn. Vóc dáng của hắn vô cùng cao lớn, mái tóc vàng như vầng thái dường, đôi mắt xanh như biển cả, còn có..

Thanh âm cung kính khi hắn gọi nàng "Điện hạ".

Rebecca có một chút suy nghĩ ác ý, nàng rất muốn nhìn thấy ánh mắt chàng kỵ sĩ này đấu tranh giữa sự trung thành và du͙© vọиɠ của mình.

Nhưng mỗi khi Rebecca cố thăm dò, ánh mắt màu lam của hắn luôn trầm tĩnh mà chăm chú nhìn nàng, làm cho Rebecca phải nhịn xuống câu "Cùng ta làm chuyện đó một lần đi".

Đúng là phiền não mà, một người kỵ sĩ ngây thơ như vậy, lại làm cho công chúa phải lúng túng, nàng không có cách nào để làm khó con người thiện lương kia, nghe như thể nàng đang ức hϊếp đối phương vậy.

Không còn cách nào, Rebecca quyết định dụ dỗ hắn.

Theo như quy định thì, kỵ sĩ phải ngủ lại trong điện của công chúa, để phòng ngừa xuất hiện tình huống bất trắc. Vào buổi tối cuối tuần, Rebecca cố ý tắm rửa trước, thay đồ ngủ, rồi ngầm tiến vào gian phòng của hắn. Như vậy, lúc vị kỵ sĩ vừa mới bước vào phòng ngủ của nàng, sẽ ngửi thấy mùi xạ hương tràn ngập khắp phòng, mùi thơm ngào ngạt, và nàng chỉ mang độc mỗi áo ngủ màu trắng.

Vì thế, Rebecca còn lén lút dùng tay đem cổ áo kéo xuống, quần áo của nàng đều là làm từ tơ tằm, rất mỏng manh, dễ bị rách, tiếc là Rebecca dùng sức quá nhẹ, chỉ có thể rách ra một chút mà thôi.

Rebecca buồn rầu nghĩ ngợi, nếu mình cũng mạnh mẽ như kỵ sĩ thì tốt rồi.

Mọi thứ đã đâu ra đấy, Gerd đứng ở trước cửa phòng ngủ công chúa, khẽ gõ cửa: "Công chúa điện hạ."

Rebecca: "Sao?"

Gerd nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi vì đã quấy rầy người.. Nhưng mà, có thể mời người đi qua phía giường có được không? Tôi sẽ đi ngang qua phòng ngủ của người."

Rebecca nói: "Được."

Được mới sợ ấy.

Lúc Gerd đẩy cửa ra, Rebecca đã âm thầm ngồi giữa phòng trên một cái ghế nhỏ trên đường vào trong phòng hắn, nàng nhìn không chớp mắt vào kỵ sĩ, đúng như mong muốn trên mặt đối phương đã hiện lên một tia hoang mang.

Sau đó, hắn quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Rebecca nhận lỗi: "Thực xin lỗi, công chúa điện hạ, hôm nay tôi đến muộn."

Rebecca chán nản khi phát hiện ánh mắt đối phương vẫn quy củ như vậy.

Nàng đáp: "Không sao."

Gerd đứng dậy, hành lễ, bằng tốc độ nhanh của mình liền đi vào gian phòng u tối.

Trong lúc đó, hắn thậm chí còn chưa hề liếc nhìn Rebecca một cái.

* * *

Rebecca ý thức được rằng, thị giác của kỵ sĩ tựa hồ chưa hề bị hấp dẫn mà lay động tâm ý chút nào.

Vậy.

Nếu thế thì khứu giác và cảm giác thì sao?

Tựa như lúc này, nàng giả bộ mơ thấy ác mộng, thất kinh mà úp người vào trong l*иg ngực hắn, giống như con chim non nương tựa vào cây đại thụ, nàng dùng giọng nói cùng tiếng thút thít của mình kể rằng đã bị sự tàn khốc của chiến tranh dọa sợ.

Nàng rốt cuộc cũng có thể chạm vào người Gerd, cơ thể của hắn giống như trong tưởng tượng của nàng, chỉ có điều khỏe khoắn hơn một chút. Tuy sở hữu pháp thuật cao cường nhưng cơ thể công chúa lại gầy yếu, đó là nguyên nhân mà khi nàng chạm vào thân thể ấm áp của hắn, nàng lại run rẩy một chút, chỉ là đối phương đã hiểu lầm thành do hoảng sợ mà ra.

Chàng kỵ sĩ bất ngờ cứng đờ cơ thể, Rebecca nghĩ đến sổ tay học tập của kỵ sĩ có bao gồm cả việc "Nửa đêm bị công chúa ôm chằm thì nên làm thế nào?" hắn an ủi nàng không những ngay thẳng mà còn đáng yêu: "Tôi sẽ bảo vệ cho người an toàn".

Đến cuối cùng thì kỵ sĩ này lý trí đến mức nào.

Hắn muốn đẩy nàng ra, lại không dám làm vì sợ thân thể yếu ớt của nàng, cứ như vậy mà đứng tại chỗ, giống hệt một tảng đá.

Rebecca trong lòng lặng lẽ thở dài, nàng vươn tay, bao quanh xung quanh cơ thể vững chắc của hắn, gương mặt dán lên trên ngực hắn, cách kỵ sĩ một lớp áo, nàng ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thuần túy của đối phương, tựa như mặt trời không hề che giấu.

Còn có tiếng tim đập mãnh liệt nữa.

Hắn có một chút hoảng loạn cùng lo lắng, hô hấp không thông.

Cơ bắp cũng căng thẳng.

Kỵ sĩ lui lại về sau.

Muốn giữ phép tắc.

Tiếc là, công chúa không cho phép hắn tránh né.

Rebecca dùng sức mà chớp mắt để lộ ra những giọt nước mắt: "Gerd, chiến tranh thật đáng sợ, ta sợ lắm..

Đêm nay ta có thể ngủ chung với ngươi được không?"[/BOOK]