Chương 18: Trả Đũa

Hy Nguyệt mệt tới mức toàn thân bủn rủn, dựa vào thành bể tắm, mặc cho người nào đó hầu hạ. Cẩm Ngọc biết mình lúc nãy có hơi thô bạo với nàng, liền tận lực lấy lòng, xoa bóp eo cho nàng.

Hy Nguyệt nhíu mày, khẽ cắn môi, giận dỗi nói:

- Chàng nói mau, xuân dược kia là thế nào?

Cẩm Ngọc vuốt lấy da thịt mềm mại ở chỗ eo nàng, thấp giọng nói bên tai Hy Nguyệt:

- Là vị tỷ tỷ quận chúa của nàng hạ. Nàng ta định tính kế ta.

Hy Nguyệt nghe thấy tên của Đoan Mộc, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội. Đôi tay ngọc liền véo lấy ngực người nào đó, hờn dỗi:

- Lại là nàng ta? Chàng nói xem, có phải chàng dây dưa không rõ ràng với nàng ta hay không? Sao hết lần này tới lần khác cứ muốn bò lên giường của chàng?

Cẩm Ngọc nắm lấy bàn tay của nàng, đưa ngón tay của nàng vào trong miệng khẽ cắn làm nàng sợ nhột, bật cười.

- Ta nào có thèm nhìn nàng ta lấy một lần. Có trách thì trách phu quân nàng có sức hấp dẫn, nên ruồi muỗi gì cũng muốn bu vào.

Hy Nguyệt bĩu môi nhỏ, đẩy hắn ra:

- Không biết xấu hổ

Bộ dạng nũng nịu giận dỗi của nàng đáng yêu vô cùng. Hai viên tròn trước ngực cứ dập dình trong nước, ửng đỏ mê người làm Cẩm Ngọc thấy dưới thân lại xôn xao lên du͙© vọиɠ quen thuộc.

Hắn ôm tiểu thê tử vào lòng, khẽ cúi người xuống cắn đoá hồng mai, một tay âu yếm bên còn lại làm cho nàng khẽ nức nở:

- Ta chỉ không biết xấu hổ với mình nàng thôi - Cẩm Ngọc thấp giọng cười

Hy Nguyệt bị hắn trêu đùa liền xấu hổ, bàn về vô sỉ thì nàng không thể bằng người nào đó được, chỉ mặc cho hắn đùa giỡn mình. Cẩm Ngọc thấy nàng không từ chối, liền hôn lên môi nàng. Đôi môi đỏ bị hắn thương yêu có chút hơi sưng đỏ, nhiễm một tầng nước bọt trông càng ngon miệng.

Giữa môi lưỡi quấn quýt, hắn khẽ thở dài, thì thầm bằng một chất giọng gợi cảm:

- Cho ta thêm một lần, được không?

Hy Nguyệt cũng khát vọng hắn yêu thương mình, nhưng trước giờ da mặt nàng mỏng, vẫn xấu hổ kháng cự:

- Nhưng...nãy chàng đã làm rất lâu rồi.

Cẩm Ngọc nuốt lấy lời cự tuyệt của nàng bằng nụ hôn gấp gáp:

- Cái vị biểu tỷ kia của nàng hạ dược mạnh quá, một lần không đủ, nàng cho ta thêm một lần được không?

Mỗi lần Cẩm Ngọc dùng giọng điệu làm nũng này nói với nàng, nàng chưa lần nào từ chối được hắn. Hy Nguyệt xấu hổ, vòng tay lên cổ hắn, đưa chiếc cổ nhỏ xinh cho hắn liếʍ mυ"ŧ. Rất nhanh trong phòng lại truyền ra tiếng thở gấp gá, tiếng nước va chạm làm người ta xấu hổ đỏ mặt.

Đoan ma ma đi kiểm tra nha hoàn trực đêm, thấy hai tiểu nha hoàn ngồi dưới gốc cây trong sân, cúi đầu ngủ gật, định tiến lên mắng cho hai nàng một trận, lại nghe thấy tiếng động trong phòng truyền ra. Khuôn mặt già nua xấu hổ đỏ lên, trong lòng lại vui vẻ, liền mặc kệ hai tiểu nha hoàn đang giả vờ gà gật kia. Bà cũng phải về phòng giả vờ ngủ, đợi ngày bế tiểu chủ nhân thôi.

Xuân Thiền dùng hết sức mới bế được Đoan Mộc về phòng, vì kế hoạch đêm nay chỉ có hai người biết nên nàng ta liền không dám bế Đoan Mộc về phòng ngủ của nàng ta, sợ bị nha hoàn gác đêm tò mò, liền bế nàng ta về phòng mình. Sau khi về phòng, mồ hôi đã ướt sũng lưng áo, Xuân Thiền vội vàng nhét Đoan Mộc lên giường mình, sau đó đi kiếm một bộ quần áo để thay ra. Bỗng dưng lúc này có một làn khói từ khe cửa sổ lẳng lặng tiến vào phòng, Xuân Thiền chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, sau đó nàng ta liền ngất lịm đi.

Một khắc sau, cửa phòng khẽ mở ra, một bóng người lẻn vào, nhấc Xuân Thiền ra ngoài, khép hờ cửa lại, trả lại sự yên tĩnh vốn có. Hôm nay ánh trăng không quá sáng, nhưng cũng đủ để chiếu sáng con đường. Một bóng nam nhân nhanh nhẹn bước gần tới phòng của Xuân Thiền, quen cửa nẻo lẻn vào.

Đây là người tình của Xuân Thiền - Vũ Hành, một tên cẩm y vệ. Xuân Thiền có qua lại với hắn là chuyện bí mật, chỉ có hai người bọn họ biết. Vũ Hành này tuổi còn trẻ nhưng đã ăn chơi đàng điếm, tiến vào cẩm y vệ là nhờ cha hắn ta dùng tiền mua cho hắn một chức nho nhỏ. Hai người bọn họ tình cờ gặp gỡ vài lần, rất nhanh Xuân Thiền đã bị vẻ ngoài cùng lời ngon ngọt của hắn dụ dỗ, trao thân cho hắn.

Nhưng trong cung cấm không có cơ hội để gặp gỡ nhiều, Vũ Hành cùng Xuân Thiền hẹn nhau tới hành cung tránh nóng sẽ nhân cơ hội lén lút gặp gỡ. Đêm nay hắn ta uống chút rượu, muốn ngủ với nữ nhân liền lẻn tới phòng Xuân Thiền mà không báo trước. Lúc này hơi rượu làm hắn có chút mông lung, thấy có người trong chăn liền nghĩ đó là Xuân Thiền, vội vàng cởϊ qυầи áo chui vào.

Một lúc sau trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cùng tiếng nam nhân thở dốc, bóng đen đứng ngoài cửa phòng hài lòng gật đầu, sau đó khẽ chốt cửa lại từ bên ngoài. Hai người trong phòng vẫn không hay biết gì, chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©.

Cẩm Ngọc kéo chăn đắp cho thê tử đã ngủ say, hôn nhẹ lên gò má phiếm hồng của nàng, sau đó nhẹ nhàng mặc quần áo, khoác áo choàng đi ra ngoài. Hắn khẽ vỗ tay làm dấu, một bóng người xuất hiện trước mặt, quỳ xuống cung kính đáp:

- Chuyện chủ tử giao, thần đã hoàn thành. Đoan Mộc quận chúa và người kia có lẽ đang hoan lạc phóng túng với nhau rồi.

Cẩm Ngọc hài lòng khẽ gật đầu:

- Ngươi chờ tới khi trời sáng, an bài một vài cung nữ tới phát hiện ra. Phải cho nàng ta biết không phải ai cũng dễ trêu chọc vào đâu.

Người áo đen khẽ cúi đầu tuân lệnh, sau đó lắc mình biến mất trong bóng đêm. Cẩm Ngọc vui vẻ, quay trở về phòng ôm lấy Hy Nguyệt, hít hà mùi hương của nàng, khẽ nhỏ giọng:

- Ngủ ngon nhé bảo bối, mai dậy có kịch hay cho nàng xem.

Tiểu mỹ nhân trong ngực đã say giấc, không nghe thấy hắn nói gì, nhưng trong giấc mơ chắc đang mơ thấy gì đó hạnh phúc, khóe miệng cong cong.