Chương 16: Ngày cuối cùng (p2)
- Này! Đừng bảo lại như tối qua, tôi lại ngủ cùng tên độc ác và biếи ŧɦái như anh. – nó hét toáng lên trong căn phòng đen trắng là chủ đạo
- Chứ gì nữa – mặt hắn đầy gian xảo
- Độc ác. – nó nhíu mày
- Thôi gọi tôi là tên độc ác và biếи ŧɦái được không? – hắn nhẹ nhàng
- Được thôi, nhưng tôi gọi anh là tên lưu manh – nó nhìn hắn cười gian
- Tùy cô!... Ngủ thôi. – hắn nói rồi thản nhiên tắt đèn ngủ mặc nó đang đứng như trời trồng
- Này! Anh đối xử với con gái như vậy sao. – nó lại la toáng lên
Chưa kịp phản ứng hắn lại kéo mạnh tay nó về phía mình làm nó lao thẳng về phía trước và … mặt chạm mặt, mắt chạm mắt, môi chạm môi…
Quá ngỡ ngàng! Không biết đây là lần thứ mấy môi nó và môi hắn chạm vào nhau rồi. Mắt nó vẫn mở tròn xoe, nhanh chóng định thần nó thoát khỏi người hắn. Nằm sang bên cạnh hắn, chùm chăn kín mặt, tim nó đang đập liên hồi, nhanh đến kì lạ
- Xấu hổ sao? – hắn thì thầm bên tai
- Gì chứ? – nó quay người lại
Hắn nhanh chóng hôn nó một cái nữa…
- Này! Anh đang tùy tiện… - nó chưa kịp nói xong thì bất ngờ lại có một cái hôn từ hắn dành cho nó.
- Để yên như này được không? – hắn bỏ chăn ra khỏi mặt nó và hắn, vòng tay ôm nó…
- Anh…
- Hôm nay thôi! – hắn
- Ý anh là mai anh định bán tôi đi à? – nó
- Ừ! Bán cô đi! – hắn nói tay ôm chặt nó hơn
Nó muốn vùng ra khỏi cánh tay kia nhưng không thể có gì đó đã khiến nó không muốn thoát ra ngoài. Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Nó còn chưa kịp từ biệt ba meh và Tiểu Yến một câu. Còn chưa báo hiếu được cha mẹ. Vậy mà đã phải chết như vậy sao…
Tim nó nhói lên từng cơn, đau quặn, nó chỉ muốn hét lên, hét thật to, thật to nhưng phải kìm chế… kìm chế!
Chẳng khác gì nó, tim hắn cũng đang buốt lên và như đang rỉ máu vì có con dao nhọn đâm phải. Đau lắm! Ngày mai là ngày hắn phải rời xa nó… Rời xa người mà mấy ngày qua đem đến cho hắn niềm vui, nụ cười và hơn hết là sưởi ấm trái tim băng giá của hắn…
Màn đêm trôi qua trong sự ảm đạm, hai con người nhưng dường như cùng một trái tim, cùng một nhịp đập. Hai con người đang miên man trong những dòng suy nghĩ khác nhau. Dòng suy nghĩ không hồi kết… và không lối thoát.
~ Sáng~
Hắn đã dậy từ rất sơm, chuẩn bị đồ đạc. Vẫn như mọi khi chẳng có gì thay đổi chỉ là quần Jean, áo sơ mi trắng và giày Puma. Nó thức dậy khi ánh sáng từ rèm cửa hắt vào khuôn mặt nó.
Dụi dụi mắt vừa tỉnh ngủ…
- Dậy rồi sao? – hắn cười hiền vén lọn tóc trên mặt nó
Hắn nhẹ nhàng thật nhìn hành động của hắn ai dám nghĩ là tên máu lạnh mà là một chàng công tử đào hoa phong nhã và cực ga lăng
Nó hất tay hắn ra, phải rồi sao nó quên được hôm nay là ngày mạng sống của nó được giao vào tay kẻ khác…
- Bán tôi đi cũng được nhưng cho tôi chuẩn bị… - nó lạnh
Hắn nhìn nó cười mỉm, bên nó hắn thấy hạnh phúc, thấy con tim mình bồi hồi xốn xang. Tại sao nhỉ? Lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy
“ Đừng giả vờ mạnh mẽ chứ tiểu thư Trần Gia!” Phải rồi hắn biết hôm qua nó khóc chứ nhưng làm thinh như không biết gì xảy ra, giọt nước mắt của nó thấm vào áo sơ mi của hắn. Nóng hổi khiến lúc đó trái tim hắn đau thêm 1000 lần…
Nó bước từ nhà tắm ra, nó diện cho mình chiếc váy trắng quai trong suốt. Kết hợp cùng đôi giày cao gót màu trắng. Tóc để xoăn hai bên vai… Trông nó vừa giản dị nhưng cũng tôn lên vẻ sang trọng! Hôm nay nó cũng trang điểm đậm hơn mọi khi làm tôn lên khuôn mặt thiên thần nhưng cũng có phần sắc xảo.
Hắn đơ 1s rồi định thần…
- Sắp chết mà vẫn quan trọng vẻ bề ngoài sao? – hắn cười nhếch mép
- Dù gì cũng chết! Tôi muốn chết trong xinh đẹp và tâm hồn cao quý! – nó cười gượng, ánh mắt buồn nhìn xa xăm
Trong căn phòng đen trắng, ánh nắng chói vào tấm rèm cửa tung bay trong gió…
Hôm nay em rời xa tôi…
Hôm nay trái tim tôi đau nhói…
Đừng nhìn tôi…
Bằng ánh mắt ấy!
Ánh mắt ấy như đang
Dần gϊếŧ chết con người tôi!!
Em biết không?
Hôm nay hắn không cầm tay nó nhẹ nhàng như mọi khi nữa nó đi trước hắn đi sau, bấm mật khẩu cửa. Hắn và nó ngồi vào chiếc Lexus. Hắn cũng không ngu ngốc đến nỗi mở tấm kính phản lực trong suốt trước để nó chạy thoát. Khi cả hai yên vị trên xe, hắn mở cửa ô tô dơ cao cánh tay tấm kính trong suốt bao quanh căn biệt thự mở dần. Hắn đi khỏi, dọc trên con đường quốc lộ. Nó chẳng nói câu nào. Im lặng…
Ngày cuối cùng nó tồn tại…
Ngày cuối cùng nó nhìn thấy thế giới này!
Bộ não không ngừng suy nghĩ, nước mắt không ngừng rơi dù nó dã cố kìm nén để không phải khóc trước mặt hắn. Lau vội nước mắt, ho một cái lấy lại dáng vẻ. Nó thở dài…
Do mệt mỏi khi nghĩ quá nhiều, nó đã ngủ thϊếp đi, chiếc xe vẫn chạy đều đều. Hắn liếc nhìn nó, gương mặt thánh thiện như một thiên thần…
Rời xa nó… hắn không quen vì bao ngày sống với nó, hắn đã quen sự có mặt của nó trong cuộc đời của mình
Hắn phải làm điều này! Vì tất cả!!!
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Hắn tháo dây an toàn cho nó. Nhìn nó thật lâu, nắm tay và hôn nhẹ lên chán nó. Một lúc…
- Này! Đến nơi rồi! Cái chết của cô đến rồi! –hắn lay lay người nó
Nó chợt mở mawsrt. Chẳng hi vọng gì nữa. Bước xuống xe lòng nặng trĩu… Nhưng khi nó nhìn lại, trước mặt nó chẳng phải chỗ địa chỉ dao kèo gì cả mà là… CĂN BIỆT THỰ NHÀ NÓ… biệt thự nhà TRẦN GIA. Không tin vào mắt mình. Tại sao hắn lại làm như vậy? Tại sao hắn không bán nó đi! Kì lạ… nhưng khi nó quay đầu lại toan hỏi hắn thì hắn đã đi từ khi nào. Nó chợt mỉm cười. Quay lại dưới nền đất lạnh chỉ có túi xách, điện thoại của nó. Mở túi xách ra chẳng mất mát bất kì thứ gì cả. Mọi thứ vẫn y như cũ, nó vội mở lấy thẻ ở cửa. Chạy vào nhà…
- Ông Pee…
- Cô… Cô chủ! – ông quản gia ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng nó
- Tôi về rồi. – nó ôm chầm lấy ông Pee sung sướиɠ
- Ái Nhi!!! – Tuyết Yến từ đâu gọi từ đằng sau
- Tiểu Yến à! – nó vui mừng hai đứa chạy lại ôm trầm lấy nhau hạnh phúc tuôn trào cả nước mắt
- Mày không soa chứ? Sao… Sao mày thoát được hay vậy? – Yến lau nước mắt hỏi thăm cô bạn, tay vén lọn tóc, nhìn quanh người nó xem có vết thương nào không.
- Chuyện dài lắm! Tao kể cho mày sau – nó cười
- Hừ, để tao báo công an. Killer anh chết chắc. – Yến toan bấm cho công an thì nó nhanh chóng chặn lại
- Đừng! Tao ổn rồi- nó cười
- Tùy mày vậy! Mà ba mẹ mày về, tao nói là mày đi du lịch Phú Sỹ. – Yến cất điện thoại
- Ừ! – nó
Cả hai chưa kịp để ý thì bố mẹ nó từ đâu đi đến…
- A, Ái Nhi của ba mẹ về rồi hả, đi du lịch với bạn vui không con? – bà Trần thấy nó chạy lại ôm chầm
- Chào ba mẹ, thứ lỗi cho con vì không đi đón ba mẹ được! Chuyến du lịch rất tuyệt vời, thú vị và cũng thật… hạnh phúc – chữ “ hạnh phúc” nó nói bé lí nhí nhưng Yến đứng bên cạnh có thể nghe thấy.
- Vậy là tốt rồi, chắc con mệt rồi, lên phòng nghỉ đi con gái. – ông Trần xoa đầu nó
Ông bà Trần lên nhẹ nhàng và cưng chiều nó như vậy vì nó là đứa con duy nhất của ông bà
Yến theo sau nó lên phòng nhìn ánh mắt nó có gì đó hạnh phúc và cũng có gì đó thật u buồn. Không hiểu tại sao con tim nó thấy trống trải, đầu óc cứ mãi suy nghĩ về hình bóng của một người… là hắn. Hình ảnh lúc hắn cười và lúc hắn quan tâm nó. Nó cười tủm tỉm… Chợt định thần và nhìn chung quanh căn phòng của nó vẫn vậy chẳng có gì thay đổi. Gọn gàng và rộng rãi. Màu xanh rêu…
Lướt mắt đến cửa phòng thì bắt gặp khuôn mặt không mấy hài lòng của Yến
- Mày sao vậy – nó hỏi han
- Không có gì? – Yến
Nhìn nó là Yến có thể đoán ra nó đang yêu một ai đó nhưng là ai… là hắn sao? Có chết Yến cũng không mong điều đó xảy ra. Thảm hại!