Chương 17

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Người tới thân hình thon dài, trên mặt mang theo mũ cùng khẩu trang, thân trên mặc một cái áo hoodie màu trắng, dưới thân còn lại là một cái quần jean màu lam nhạt.

Phối đồ đơn giản, ở trên người chàng thanh niên lại hết sức hài hòa, càng tôn lên khí chất sạch sẽ thuần triệt của người tới.

"Ôn Vân".

Diệp Thần cười kêu tên đối phương.

Ánh mắt Diệp Ôn Vân sạch sẽ, tính cách thẳng thắn, rất giống một người hậu bối ở kiếp trước của anh làm người ở chung thực thoải mái.

Diệp Ôn Vân: "Anh, anh biết không, vừa rồi em còn cho rằng trên sân bay đều là người tiếp ứng cho em. Nhưng nghĩ đến lần này là em bí mật đi ra ngoài, hành trình cũng chưa nói cho fans, còn đang kỳ quái sao lại thế này, nhìn thấy Thẩm Nguyệt em liền hiểu luôn".

Diệp Thần: "Càng có thể là do em không nhiều fans như vậy". Đột nhiên độc miệng.

Diệp Ôn Vân: "Anh, anh thật là anh ruột ư, tâm đau".

Hai người bất quá nói mấy câu, nhưng sự ngăn cách do thời gian liền bị tiêu trừ hầu như không còn, vừa trêu đùa lẫn nhau Diệp Thần vừa mở cốp xe.

Diệp Ôn Vân đem hành lý xếp vào cốp xe, chân dài duỗi ra, vượt khoảng cách ngồi luôn trong xe.

Hắn tháo xuống khẩu trang, thả lỏng mà thở sâu một hơi, nhìn người lái xe ở phía trước cảm thán nói: "Em cảm giác hai anh em chúng ta đã thật lâu không gặp mặt".

Đúng vậy, ban đầu anh Diệp Thần muốn kế thừa gia nghiệp, cả ngày vội vàng sự vụ công ty, không giống hắn, không cần lo lắng phương diện này. Ở điểm này hắn còn phải cảm tạ cha mẹ tư tưởng hiện đại.

Nhưng mà thời gian lâu thật lâu, hai người vẫn là có thể ra tới tụ họp.

Anh Diệp Thần chọn ra một ngày không có sự vụ công ty quan trọng, hắn cũng thừa dịp đóng phim xong được nghỉ, hai người ở nhà hoặc là đi bên ngoài ăn một bữa cơm, tâm sự liền khá tốt.

Đáng tiếc sau đó, anh Diệp Thần luôn bị một cái võng hồng cuốn lấy, hoàn toàn không có thời gian bồi hắn.

Anh Diệp Thần đối cái tiểu võng hồng kia thật là chấp nhất, nghe nói còn cùng Cố gia thiếu gia tranh giành.

"Thật là, lần này anh khó được có thời gian lại đây đón em, vậy mà không đi tìm cái tiểu tình nhân kia của anh".

Loại lời nói này Diệp Ôn Vân vốn dĩ cũng chỉ dám ở trong lòng lẩm bấm, kết quả miệng phản bội chủ nhân, nhanh như chớp lập tức nói ra.

Ý thức được điểm này, Diệp Ôn Vân bang mà che miệng lại.

Anh Diệp Thần rất không thích người khác nói người nọ như vậy, hỏng rồi hỏng rồi.

Hắn yên lặng đem mũ kéo kéo xuống, ý đồ che kín mặt lại.

Diệp ca nhà bọn họ ngày thường một người ôn ôn hòa hòa, nhưng tính tình xấu mà tới thì quả thực là làm người thở mạnh một tiếng cũng không dám.

# thuốc viên #

# các đồng chí, cầu hỏi nơi nào có time machine (cỗ máy thời gian), online chờ, rất gấp rất gấp#

Diệp Thần xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn đến Diệp Ôn Vân ngồi ở ghế sau, nói: "Kia cũng không thể để mặc em ở sân bay, làm một người cô đơn lẻ loi trở về đi".

Này hẳn là không OOC đúng không, Diệp Thần nghiêm túc suy nghĩ.

Diệp Ôn Vân: "Anh, cảm động 6 (?) nước mắt".

Quả nhiên hắn vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh trai, a, những người khác đều là đồ yêu tinh đê tiện. =))

Một giờ sau, xe chạy tới trên đường cao tốc, khi sắp quẹo vào, Diệp Ôn Vân muốn đi siêu thị mua ít đồ vật, Diệp Thần liền thuận thế quẹo sang một cái phương hướng khác.

Hai người dừng xe trong bãi đỗ của một cái siêu thị, Diệp Ôn Vân mang lên khẩu trang của mình, cùng Diệp Thần xuống xe.

Diệp Thần: "Em không sợ sẽ bị người nhận ra?"

Diệp Ôn Vân: "Kỳ thật rất sợ ha ha ha ha, nhưng mà hôm nay có thể cùng anh đãi một hồi, hơn nữa nghĩ được mua ít đồ ăn vặt trở về, liền không so đo nhiều như vậy".

Diệp Thần: "Em chỉ là muốn về nhà làm một cái trạch nam vui vẻ đi".

Diệp Ôn Vân: "Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần".

Sau khi vào bên trong siêu thị, Diệp Ôn Vân giống như đi theo lão đạo sĩ bị giam ba mươi năm trên núi cao, cả người đều lộ ra hơi thở ngo ngoe rục rịch, hận không thể cái khu vực nào cũng dạo qua, nơi nào cũng nhìn nhìn.

Ba tháng phong bế đóng phim thật sự làm hắn nghẹn muốn chết.

Nhưng mà ngoài miệng nói không muốn thấy ai, liền sẽ thấy người đó, mới vừa lập flag liền lập tức xảy ra.

Diệp Ôn Vân vừa nhấc mắt, liền thấy cái người lùn lùn quen mắt, nhìn kỹ, quả nhiên là cái tiểu võng hồng luôn lắc lư ở bên người anh Diệp Thần kia.

Hắn dồn dập phanh lại, vỗ Diệp Thần vai, "Anh, chúng ta đi dạo khu vực bên cạnh kia đi", hắn dùng tay tùy tiện chỉ một cái.

Diệp Thần quay đầu nhìn thấy, sắc mặt vi diệu mà nhìn Diệp Ôn Vân, "Khu quần áo nữ?"

Là anh không bắt kịp trào lưu sao, như thế nào cảm giác không hiểu người trẻ tuổi hiện nay suy nghĩ cái gì.

Diệp Ôn Vân: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg

Liền ở thời điểm Diệp Ôn Vân rối rắm làm sao bây giờ, không nghĩ tới người kia đã thấy bọn họ, nhanh chóng mà chạy tới.

...

Danh khí Sở Cảnh Trừng tạm thời còn không tính quá lớn, người có thể nhận ra cậu ta không nhiều lắm, cho nên thời điểm đi dạo phố còn tương đối tự do.

Hôm nay cậu ta tới siêu thị có kho quần áo phong phú mua sắm, trong xe đẩy chứa đầy các loại nước hoa mùi hương khác nhau cùng với các kiểu dáng quần áo.

Cậu ta muốn trở thành bé con thời thượng nhất ở tuyến đầu.

Bước đi bước đi, cậu ta thấy được một người quen thuộc, nhìn kỹ, này không phải phiếu cơm lớn, không đúng, này không phải anh Diệp Thần sao?! Kinh hỉ.jpg

Cái người bên cạnh tuy rằng cũng rất tuấn tú, nhưng chẳng lẽ là cái tiểu yêu tinh nào đó có ý định quyến rũ anh Diệp Thần, không được, mình mau chân đến xem.

...

Hai bên chính thức gặp gỡ.

Diệp Thần lộ ra cười nhạt ôn nhu phù hợp thiết lập, "Trừng Trừng, em cũng ở a".

Anh xem như biết nguyên nhân vì sao Diệp Ôn Vân vừa mới phản ứng kỳ quái.

Diệp Ôn Vân xuất phát từ gia giáo, chào hỏi đầy đủ, ngay sau đó liền đứng ở trước người Diệp Thần, nghiễm nhiên một bộ tư thế gà mái mẹ bảo vệ gà con.

Sở Cảnh Trừng: Quả nhiên là cái tiểu yêu tinh.

Sở Cảnh Trừng làm bộ lơ đãng tiến lên một bước, từ mặt bên bắt lấy cánh tay Diệp Thần, thanh âm điềm mỹ khả nhân:

"Anh Diệp Thần, nhìn thấy anh em thật sự rất vui luôn á, nhưng mà vị bên cạnh anh này", cậu ta cúi đầu thanh âm yếu đi một ít, "Bộ dáng giống như không thích em cho lắm".

Diệp Ôn Vân: Giả cười.jpg

Diệp Ôn Vân đột nhiên nghĩ ra một kế, dứt khoát quàng lấy bả vai Diệp Thần, làm bộ là tiểu minh tinh Diệp Thần coi trọng, có kỹ thuật diễn xuất sắc hắn tự nhiên diễn như thật, liền tính chỉ lộ ra một đôi mắt, trong mắt kia tất cả cũng đều là diễn.

Hắn cúi đầu, nói: "Xin lỗi, tôi cũng không có ý tứ này. Lần này anh Diệp Thần hẹn tôi ra ngoài đi dạo phố, tôi thật sự rất vui, cho nên nhìn thấy có người tới quấy rầy chúng tôi, mới không thể tránh khỏi có chút mất hứng".

Trọng điểm: Anh Diệp Thần chủ động hẹn tôi. Cậu quấy đã quấy rầy chúng tôi.

Nói xong, trong ánh mắt hắn mang theo bốn phần quyến luyến, ba phần vui sướиɠ cùng ba phần xin lỗi mà nhìn người bên cạnh, phảng phất vì bản thân thất thố mà cảm thấy không chỗ dung thân.

Diệp Thần: "……"

Làm một người anh trai tốt, anh cảm thấy anh hẳn nên phối hợp một chút với em trai nghiện diễn.

Trong mắt Diệp Thần mang theo ý cười cùng bất đắc dĩ mà vỗ vỗ bả vai Diệp Ôn Vân, đối Sở Cảnh Trừng nói: "Em ấy là một người bạn tốt của anh, tính tình thẳng thắn, em đừng để ở trong lòng".

Sở Cảnh Trừng: "Thực xin lỗi, cũng là em quá nóng vội, ai bảo anh Diệp Thần quá ưu tú, em cứ sợ bị người khác cướp mất". Hừ, này không còn phải chưa tu thành chính quả sao? Tôi mới là chính cung!

Diệp Ôn Vân: "Cậu nói đúng, khoảng thời gian trước anh Diệp Thần luôn bồi tôi đi dạo phố, mỗi lần đều có thể gặp được thật nhiều người muốn phương thức liên hệ". Người hiện tại anh Diệp Thần bồi chính là tôi, cậu đã là quá khứ!

Sở Cảnh Trừng: "Như vậy a, khoảng thời gian trước tôi nhắn tin cho anh Diệp Thần, anh ấy cũng không trả lời, tôi còn tưởng rằng là anh ấy làm việc vô cùng bận rộn, không có thời gian". Tôi cùng anh Diệp Thần quen biết nhau sớm hơn!

Diệp Ôn Vân: "Anh Diệp Thần công tác đúng là rất bận, cho nên tôi thường thường đi giúp anh ấy, nói đến thì có chút hổ thẹn, tôi bằng cấp không cao, chỉ học trường công thương top 3 quản lý chuyên nghiệp nước ngoài, chỉ có thể giúp anh Diệp Thần làm một ít công việc đơn giản". Cái tiểu võng hồng như cậu thì tính cái gì?

……

Sở Cảnh Trừng: Gặp gỡ đối thủ, (một loại thực vật).

Diệp Ôn Vân: Cùng gia đấu? A.

Diệp Thần ở bên cạnh, phảng phất một người xem diễn, nhìn đề tài hai người nói dần dần từ trên người mình dời đi, bắt đầu so ai biết càng nhiều thời thượng trào lưu tri thức cùng ai có nhiều câu thoại diễn kịch của bạch liên hoa hơn.

Diệp Thần: Thậm chí muốn dọn cái ghế cắn cái hạt dưa (không phải).

Tác giả có lời muốn nói: Diệp · mở miệng liền có thể nói dối · Ôn Vân.

——

Không thể ghép! Em trai cùng ảnh đế mới không phải cp! Muốn ghép bọn họ không bằng yêu người đáng yêu như tui ~=v=

Editor: Kiều Linh Nhi