Chương 16

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Một chiếc Bentley màu đen từ trên đường cái chạy như bay lướt qua.

Sau khi Diệp Thần bình tĩnh trở lại, liền khởi động xe, chuẩn bị về biệt thự.

Lúc này anh còn đang ở trong khu phố buôn bán, ngoài cửa sổ xe là gương mặt tươi cười thoải mái, vui vẻ của mọi người, bọn họ bước đi nhẹ nhàng, cùng trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe những sự kiện thú vị mới nhất, khiến thân thể cùng tinh thần một ngày bộn rộn có thể thả lỏng.

Diệp Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ngày thường đi tới nơi này sẽ làm anh cảm thấy khung cảnh thật tâm cảnh tường hòa, nhưng lúc này nhìn thấy anh lại cảm giác vô cùng chói mắt.

Anh biết, tuy rằng bản thân đã bình tĩnh lại, nhưng trạng thái như cũ không ổn định.

Hiện tại anh hẳn nên ở một mình trong chốc lát, mặc kệ là vì bản thân anh, hay vẫn là vì những người khác.

Rốt cuộc, anh cũng không biết, nếu anh lại lần nữa chịu kí©h thí©ɧ thì hiện tại sẽ có thể làm ra những chuyện gì.

...

Về đến nhà, Diệp Thần đóng cửa lại.

Một khắc nghe được tiếng khoá cửa khép lại kia, bả vai Diệp Thần hơi trùng xuống.

Anh thay giày ra, thay dép đi trong nhà vào, thậm chí còn có tâm tư sắp xếp các đôi khác trong tủ giày càng thêm ngay ngắn, chỉ là bàn tay vẫn mang theo chút run rẩy rất nhỏ.

Rồi sau đó, Diệp Thần lên lầu, tiến vào phòng ngủ của chính mình.

Anh đem áo khoác mắc trên giá treo áo, từ trong tủ quần áo tìm được áo ngủ, thay, thay thế cho tây trang bị anh gấp lại chỉnh tề, đặt ở mép giường.

Anh giống như một người bình thường trạng thái ổn định, sau khi về nhà làm hết thảy những việc nên làm.

Thậm chí anh còn rót cho mình một cốc nước từ máy lọc nước, tuy rằng nước bị bắn ra bên ngoài vài giọt.

Nhưng Diệp Thần vẫn là quy quy củ củ đem nước trong cốc toàn bộ uống hết.

Nhưng ở khi đem cốc thả lại chỗ cũ, bởi vì thân thể run rẩy, tay không cầm chắc, cái cốc trực tiếp rơi xuống trên sàn nhà.

Tiếng vang thanh thúy của pha lê vỡ vụn trong nháy mắt đánh vỡ loại không khí "Bình thường" này.

Diệp Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, như là còn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra.

Mấy giây sau, anh cúi đầu, nhìn cốc nước đã chia năm xẻ bảy, trong lòng thở dài.

A, thất bại.

Anh vốn định thông qua việc thực hiện một ít động tác thường ngày để tìm về trạng thái, nhưng xem ra vẫn là không được.

Diệp Thần đem mảnh vỡ thủy tinh thu thập đơn giản một chút, đơn giản không hề chấp nhất, rồi ngã thẳng thân mình vào trên giường, khiến tâm trí hoàn toàn trống không.

Dưới mặt là gối đầu mềm mại.

Trên người là chăn chứa hương vị ánh nắng mặt trời.

Anh nhắm hai mắt, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

...

Bầu trời đêm chứa chòm sao thần thoại, trên mấy viên ngôi sao điểm xuyết này, hơi hơi tản ra ánh sáng lấp lánh.

Diệp Thần từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.

Anh xoa xoa mắt, vài giây sau mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Thật lâu rồi không có ngủ sâu như vậy.

Anh từ trên giường xuống đất, đi đến cạnh cửa mở ra chốt mở đèn, theo đó căn phòng bị ánh đèn bao trùm, Diệp Thần cảm giác trạng thái của bản thân cũng đã khôi phục.

Có lẽ sự thật chỉ là anh khuyết thiếu thời gian nghỉ ngơi thích hợp mà thôi.

Từ khi đi vào thế giới này tinh thần vẫn luôn duy trì cao độ, hơn vì thích ứng với công việc của nguyên chủ, anh vẫn luôn quay chung quanh công ty làm việc liên tục, có rất ít thời gian rảnh rỗi cho riêng mình.

Diệp Thần thả lỏng thân thể, đi phòng tắm rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị chút gì đó để ăn.

Anh bưng một bát mì từ phòng bếp ra ngoài, ngồi ở trên bàn cơm vừa ăn vừa mở điện thoại lên, muốn nhìn xem có tin nhắn liên quan đến công việc hay không.

Kết quả khi màn hình mở khóa, từng tin nhắn liên tiếp không ngừng nhảy đến giữa màn hình.

—— Anh!

—— Anh!!

—— Anh!!!

—— Em Hồ Hán Tam sẽ về tới!!!!

Người gửi tin nhắn tựa hồ đã biểu đạt xong kích động của bản thân, mấy cái tin nhắn lúc sau có vẻ bình thường hơn nhiều.

—— Buổi sáng em vừa mới đóng máy, mệt chết bảo bảo.jpg

—— Người đại diện quyết định cho em giải phóng một ngày, cho nên ngày mai em liền có thể về nhà!

—— Có muốn tới sân bay đón em không a, anh, hưng phấn.jpg

Đây là tin nhắn gửi từ 3 giờ buổi chiều, khi đó anh hẳn đang ngủ. Chờ đến thời điểm 4 giờ lại có mấy cái tin nhắn gửi tới.

—— Chẳng lẽ anh không muốn tới đón em sao, anh, mãnh nam khóc thút thít.jpg

—— Được rồi được rồi anh nhất định lại là đang làm việc.

—— Làm việc vất vả.

—— Thấy được tin nhắn nhớ trả lời em, hắc hắc.

Phía trên góc trái giao diện, hiện lên rõ ràng người gửi những tin nhắn này —— Diệp Ôn Vân.

Em trai nguyên chủ, cũng là Diệp gia nhị thiếu gia.

Ở trong tiểu thuyết gốc từ đầu đến nay, Diệp Ôn Vân cũng không có lên sân khấu, nhưng Diệp Thần lại có thể từ trong trí nhớ nguyên chỉ nhìn trộm vài cái.

Diệp Ôn Vân khi còn nhỏ tính cách đã rất hoạt bát, tâm không tĩnh không thể học tập một ít kiến thức quản lý gia nghiệp cơ bản, hơn nữa lại có nguyên chủ chống đỡ phía trên, do đó bố Diệp mẹ Diệp cũng không quản hắn, cho phép Diệp Ôn Vân có thể chuyên tâm làm những việc bản thân thích.

Sau khi lớn lên Diệp Ôn Vân xuất ngoại đăng ký học viện hí kịch, trở về liền tiến vào giới giải trí trong nước, tập trung vào sự nghiệp diễn viên của mình.

Diệp Ôn Vân ở trong vòng không có bại lộ thân phận thiếu gia hào môn của bản thân, chỉ dựa vào thực lực của chính mình ở giới giải trí lang bạt, hiện giờ cũng coi như là có chút danh tiếng, ngày thường không phải là chạy show thì chính là đi đóng phim.

Nguyên chủ trước kia bị công vụ công ty ràng buộc, nhưng hai người vẫn sẽ bớt thời giờ ra gặp mặt nói chuyện, nguyên chủ sau lại gặp được Sở Cảnh Trừng, anh em hai người có thể nói là chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Tin tức nhất xuyến xuyến xẹt qua trong đầu, đồng thời ngón tay Diệp Thần ấn ấn bàn phím, đáp lại một chữ "Được".

...

Ngày hôm sau.

Diệp Thần dựa theo thời gian Diệp Ôn Vân gửi trước tiên đi tới sân bay, sân bay ở ngày thường người cũng đã rất nhiều, hôm nay lại càng là người chen người vô cùng đông đúc.

Anh đứng ở đại sảnh sân bay, thân cao chân dài, bộ dạng tuấn mỹ, ngạnh sinh sinh mà làm chung quanh chừa ra một mảnh đất trống đường kính 1 mét.

Có hai nữ sinh nhìn đến tình cảnh này, kích động mà khe khẽ nói nhỏ.

"Này, người kia có phải minh tinh nào đó hay không a, đẹp trai quá a a".

"Cậu nói nhỏ chút, bị người nghe được làm sao bây giờ, không biết soái ca là phải yên lặng thưởng thức sao".

"Chính là thật sự quá đẹp trai, thật muốn đi lên xin phương thức liên hệ ô ô ô".

"Đừng hoa si, cậu không phải tới đón Thẩm ảnh đế sao!"

"Đúng rồi đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, thật là, sắc đẹp hại người!"

"Tới tới, tớ nhìn thấy Thẩm Nguyệt bước xuống, mau cầm bảng tiếp ứng đón máy bay đi".

"Được rồi!"

Thanh âm hai nữ sinh dần dần đi xa, đồng thời trong sân bay bắt đầu vang lên phạm vi lớn tiếng kêu, cùng với mấy những tiếng thét chói tai, thậm chí có người té xỉu, lập tức được nhân viên sân bay nâng đi.

Ánh mắt Diệp Thần thuận thế rơi xuống người bên trong đang bị đám người vây quanh.

Thẩm Nguyệt sao.

Mặt mày nam nhân thanh lãnh, mang theo một cỗ hơi thở không dính khói lửa phàm tục quý công tử, động tác giơ tay nhấc chân khí chất mười phần.

Rõ ràng chung quanh là đám người ầm ĩ, nhìn hắn, lại dường như có thể làm xung quanh đều bình tĩnh trở lại.

Có một bạn fans sắp té ngã, nam nhân chú ý tới, tay nhẹ nhàng mà đỡ lấy đối phương, động tác này cũng không có đối với bước đi của hắn tạo thành bất luận quấy nhiễu gì.

Một tia sáng xẹt qua trong đầu Diệp Thần, cảm giác này cùng khi mới gặp Đỗ Hành lúc trước giống nhau như đúc.

Anh biết, đây là vai chính công thứ tư của tiểu thuyết.

Ngay khi anh quan sát đối phương, vừa lúc cùng ánh mắt Thẩm Nguyệt quay đầu đối diện, Diệp Thần lễ phép cười, ngay sau đó đem ánh mắt dời đi.

"Thẩm Nguyệt, phải về công ty".

"Thẩm Nguyệt…… Anh đang nhìn cái gì?"

"Không có việc gì, lên xe đi".

Thẩm Nguyệt rời đi mang theo một tảng lớn đám người giữa sân, sân bay lập tức trống vắng đi nhiều.

Diệp Thần nhìn thời gian, giây tiếp theo, một giọng nói sang sảng thuộc về thanh niên dương quang từ phía trước truyền đến.

“Anh!”

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng bạn đạt được hai trương tân nhân vật, cấp bậc SSR:

Thiếu niên dương quang Diệp Ôn Vân x1, thanh lãnh tự phụ Thẩm ảnh đế x1

Editor: Kiều Linh Nhi