Editor: Kiều Linh Nhi :>
Diệp Thần dời mắt, trong lúc nhất thời trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng đều bị anh đè ép xuống.
Tầm mắt anh kéo dài hướng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mây trôi nhẹ, trời xanh gió mát, là một ngày thời tiết đẹp khó có được, nhưng cùng với những suy đoán không tốt liên tiếp nổi lên trong lòng giờ phút này lại chẳng hợp nhau.
Mặt mày Diệp Thần bình tĩnh trở lại, kiên nhẫn đợi Cố Duyên tự hỏi xong.
Anh nghĩ, hắn cần phải tìm được một câu trả lời cho nghi vấn trong nội tâm chính mình. Mặc kệ là tốt hay xấu.
"Anh đã thấy hai khung ảnh kia rồi sao?" Cố Duyên mở miệng, thanh âm mang theo chút khàn khàn mà chính bản thân cũng chưa ý thức được.
Hắn di chuyển yết hầu, trầm mặc vài giây, "Có phải anh cảm thấy rất kỳ lạ không?"
Bên ngoài thái dương bị một mảng tầng mây che đậy, ánh sáng chiếu vào phòng cũng nhiễm màu xám, tựa như thở dài phiền muộn.
Cố Duyên muốn xua đi bầu không khí nặng nề này, nhưng càng kéo thì khóe miệng càng cứng đờ, cuối cùng hắn từ bỏ cũng không tiếp tục miễn cưỡng chính mình.
"Anh hẳn là đoán được, Cố Cẩn là con riêng bên ngoài của bố tôi, lúc em ấy 6 tuổi mới được đưa về Cố gia". Trong lời nói của Cố Duyên không có bất kì sự oán giận nào đối với bố mình, bởi vì ngay sau đó, hắn giải thích nguyên nhân.
"Mẹ Cố Cẩn cùng bố tôi là quan hệ tình một đêm. Năm đó bố tôi có tham gia một buổi tiệc rượu, bị người hãm hại, đi vào phòng người khác, chủ nhân căn phòng đó chính là mẹ Cố Cẩn".
Diệp Thần lẳng lặng nghe, không ngẩng đầu, cũng không có nói chen vào.
"Năm đó bố tôi muốn bồi thường, nhưng mà qua ngày hôm sau mẹ Cố Cẩn đã biến mất".
Tóm lại hiện thực sẽ không tốt đẹp giống như tiểu thuyết ngôn tình, mẹ Cố Cẩn không lựa chọn dây dưa với Cố phụ, mà lại cứ thế biến mất.
Có lẽ suy nghĩ này không phù hợp với thân phận Cố Duyên, nhưng nếu Cố Duyên chỉ đứng ở góc độ là anh trai Cố Cẩn, hắn tình nguyện mẹ Cố Cẩn ích kỷ một chút, tham lam một chút, quấn lấy bố Cố, sự tình sau đó có lẽ sẽ không xảy ra.
Môi Cố Duyên có chút khô, hắn cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, "Chúng tôi đều không nghĩ đến mẹ Cố Cẩn sẽ mang thai, còn quyết định sinh ra đứa bé, sau đó, vào năm Cố Cẩn 4 bốn tuổi ấy, mẹ Cố Cẩn vứt bỏ em ấy".
Diệp Thần nhắm mắt lại, môi mím chặt.
Ông Cố là người gây nên sự việc, đứng ở góc độ của ông ấy mà nói, vào nhầm phòng khách sạn gọi là ngoài ý muốn. Như vậy đứng ở góc độ của mẹ Cố Cẩn lại gọi là gì đây?
Có một số việc hà tất phải đâm thủng, sau khi đâm thủng sẽ chỉ làm sự tình càng trở nên chia năm xẻ bảy mà thôi.
Thời gian bốn năm, chỉ sợ đối với Cố Cẩn, đối với mẹ Cố Cẩn mà nói, đều là một hồi tra tấn song song.
"Hai năm sau, không ai biết Cố Cẩn nhỏ tuổi như vậy làm thế nào có thể sống được, chúng tôi cũng là lúc sau mới biết được Cố gia có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài. Sau đó, tra được sự kiện năm ấy liền nhanh chóng sai người tìm kiếm Cố Cẩn".
"Thời điểm Cố Cẩn được đón về , dáng người nhỏ nhỏ, lùn lùn, lại rất hung dữ, thấy ai cũng muốn cắn một ngụm".
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Cố Duyên buồn bã cười, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Cẩn.
Khi ấy Cố Cẩn bởi vì thiếu chất dinh dưỡng, vóc dáng nho nhỏ phảng phất một đấm liền có thể đánh bay, lại cố tình không phép ai được tới gần.
"Ở Cố gia ăn ngon uống tốt dưỡng hai năm, rốt cuộc nuôi ra chút thịt, nhưng ông trời luôn thích trêu đùa con người, 8 tuổi năm ấy, Cố Cẩn bị bắt cóc".
"Chuyện này là tôi sai"
Cố Duyên lại lần nữa cầm lấy ly nước, chính là lần này uống bao nhiêu cũng cảm giác yết hầu khô đến lợi hại.
Trên bầu trời, màu đen ám trầm dường như muốn cắn nuốt vạn vật, đem tầng mây chậm rãi xâm chiếm.
"Năm đó thân thể Cố Cẩn tuy rằng tốt lên chút nhưng cảm xúc vẫn luôn rầu rĩ, cả khuôn mặt luôn là không cao hứng, tôi liền muốn đưa em ấy ra ngoài chơi để xua tan bức bối. Vì thế trốn người nhà, dẫn em ấy đến căn cứ bí mật của tôi".
"Kết quả bọn bắt cóc điều tra sai tin tức, tưởng Cố Cẩn là tôi trói lại đem về".
"Cố gia dốc hết sức lực, thật vất vả mới có thể cứu Cố Cẩn ra ngoài".
"Đáng tiếc", Cố Duyên tự giễu mà cười cười, "Thời điểm Cố Cẩn trở về, trạng thái cả người phảng phất như trở lại bộ dáng em ấy của hai năm, trước khi về Cố gia, cũng đem tinh thần chính mình hoàn toàn khóa lại".
Trong trí nhớ, trạng thái tinh thần của em trai kém đi rõ rệt, bởi vì chuyện này mà hắn lúc ấy vô cùng tự trách, liều mạng nghĩ cách đền bù, nhưng khi đối mặt cùng Cố Cẩn, lại cơ hồ không có được một lần đáp lại.
Vô lực
Hoàn toàn vô lực.
“Có thể đoán được, chúng tôi đi tìm bác sĩ tâm lý”.
"Nhưng cho đến nay, Cố Cẩn như cũ không có khỏi hẳn".
Bên ngoài đã bị mây đen hoàn toàn bao trùm, sấm sét đánh xuyên qua bầu trời, từ không trung từng hạt nước mưa nhỏ giọt rơi xuống.
"Chứng chướng ngại tính tình, bên cạnh còn rối loạn nhân cách, chứng lo âu, chứng sợ hãi giam cầm......" ( Đoạn này không dịch chuẩn đâu :(( ).
Một đám danh từ từ miệng Cố Duyên thoát ra ngoài, hóa thành lợi kiếm, không biết đâm về phía nào.
Trong giây lát giọt mưa nhỏ đã biến thành mưa to tầm tã, âm thanh như tiếng trống mãnh liệt được đánh ra, từng trận rung động.
...
Thời điểm từ văn phòng Cố Duyên đi ra, mưa đã tạnh.
Diệp Thần hướng tới cửa sổ, đặt tay trên lan can. Sau cơn mưa không trung tinh oánh dịch thấu, trong mũi đều là mùi cây cỏ ướŧ áŧ sau cơn mưa.
Thật lâu sau, đồ vật nặng trĩu đè nặng đáy lòng mới bắt đầu tiêu tán.
Những việc này trong tiểu thuyết không hề đề cập đến, chẳng bằng nói, ngay cả chuyện Cố Cẩn mắc bệnh, trong nửa bộ phận cuốn sách ban đầu không có ghi lại, nếu không, lúc trước anh cũng sẽ không đối với tình trạng tinh thần Cố Cẩn chỉ suy đoán mà thôi.
Diệp Thần thở ra một hơi thật dài.
Trên thế giới này, mỗi người đều trải qua đau khổ, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc nặng hoặc nhẹ. Kiếp trước anh như thế, kiếp này Cố Cẩn cũng như thế.
Chúng nó có khả năng sẽ theo thời gian dần mai một biến mất, trở thành một bộ phận ký ức, cũng có thể biến thành một miệng vết thương, khắc thật sâu vào đáy lòng, thường thường hiện lên khiến chủ nhân đau đớn ghi nhớ.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm người phải chịu tra tấn.
...
Diệp Thần chào hỏi Cố Duyên, chuẩn bị rời đi.
Ở trước cửa thang máy chờ đợi vài phút, mới thấy nhân viên vệ sinh cầm biển báo đi tới thông báo đã thang máy hỏng, nhân viên công tác một lát nữa mới có thể đến tiến hành sửa chữa
"Xin lỗi, tôi vừa mới đi tìm người liên hệ nhân viên sửa chữa nên lúc nãy mới không kịp đem biển thông báo đến đây".
"Không có việc gì, tôi đi thang lầu là được".
Diệp Thần ôn hòa nói, lễ phép hỏi thang lầu xuống dưới ở đâu, xong liền đi về hướng người chỉ.
Nhân viên bảo an: "Tiên sinh, tiên sinh, xin chờ đã!"
Diệp Thần: "?"
Nhân viên bảo an: "Ngài có bệnh sợ độ cao không?"
Diệp Thần: "? Tôi không có"
Nhân viên bảo an: "Vậy là tốt rồi, không có việc gì, ngài đi đi".
Diệp Thần mang theo nghi hoặc bước đi, chờ đến cửa thang lầu, mới biết được nhân viên bảo an có ý tứ gì.
Đồng thời, từ chỗ sâu trong đầu hiện lên một cái hot search, nội dung chính là “Cố thị thang bộ lộ thiên ( ngoài trời)”.
Thang lầu Cố thị là nguyên chủ tịch Cố thị Cố Cảnh Tri thiết kế, hơn nữa bản thân ông rất vừa lòng cái thiết kế này.
Thang lầu là cầu thang xoáy vòng xây dựng ngoài tòa nhà, an toàn được đảm bảo rất đúng chỗ, nhưng đối với người có chứng sợ độ cao mà nói, giống nhau đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên, đối với người không có nỗi lo lắng này thì đi ở bên trên vô cùng thích thú và lãng mạng, nơi này cũng từng là một cảnh đặc sắc được vô số người tìm đến.
Mượn điều này làm thần bí, xí nghiệp khổng lồ Cố thị ở trong mắt người thường đã hot một khoảng thời gian ngắn.
Diệp Thần vừa xuống lầu vừa nghĩ chuyện này, thời điểm đi đến một nửa lại thấy một người dựa vào trên tay vịn hướng ra ngoài xem.
Cố Cẩn?
Tác giả có lời muốn nói: Đối với Cố phụ là ngoài ý muốn, đối với mẹ Cố Cẩn mà nói, có lẽ chỉ là một hồi đơn phương cưỡng bức mà thôi.
Editor: Kiều Linh Nhi