Chương 14

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Nhận thấy được ánh mắt, Cố Cẩn ngẩng đầu lên nhìn lại, sau khi thấy rõ là ai, mày nhăn lại, quay ngoắt mặt đi.

Hôm nay cậu không muốn phản ứng người này.

Diệp Thần tiếp tục bước xuống dưới, đi đến gần mới ngửi được mùi khói.

Tầm mắt di chuyển, nhìn người đang dựa vào lan can, trong tay kẹp một điếu thuốc sắp hết, nhạt nhẽo phun vào không trung làn khói mờ ảo.

Chủ nhân khói thuốc biểu tình lãnh đạm, ngũ quan thông qua đám sương trắng trông không rõ ràng, mang theo một vẻ đẹp mông lung, bí ẩn.

Chờ đến khi hai người đứng ở cùng một tầng, Diệp Thần cùng Cố Cẩn mặt đối mặt, không, là anh đơn phương đối mặt, người đối diện rõ ràng không muốn nhìn thấy anh.

Nhưng mà Diệp Thần vẫn đi đến làm một chuyện.

Anh bước từng bước, thân thể hai người từ từ kéo gần.

"? Này"

"Này, anh làm gì!"

Theo bản năng Cố Cẩn nhích ra, muốn lùi lại, đáng tiếc phía sau chính là lan can vững chắc, hoàn mỹ mà chặn hết đường lui của cậu.

Cậu nâng tay, muốn đẩy người đối diện ra, nhưng giây tiếp theo, bàn tay nâng lên bị người nắm lấy.

Người nắm lấy tay cậu biểu tình vẫn trước sau như một, không hề bị thái độ của cậu quấy nhiễu, vẫn như cũ ý cười ôn hòa, trong mắt lại lộ ra thái độ nghiêm túc.

Cố Cẩn ngây một chút, động tác dừng lại, hé miệng, "Anh...…".

Giây tiếp theo, điếu thuốc của cậu bị cướp mất.

Diệp Thần vẻ mặt nghĩa chính từ nghiêm, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe".

Anh không chút nào cảm thấy hành động vừa rồi của mình có cái gì không đúng, sau lại thấy được sắc mặt Cố Cẩn càng kém, nội tâm nhảy mắt lý giải.

Đột nhiên bị người cướp đi thuốc lá, chiếu theo tính tình Cố Cẩn, cậu khẳng định sẽ tức giận.

Nắm tay Cố Cẩn rung lên liên tục, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Ánh mắt cậu đảo qua Diệp Thần, thấy Diệp Thần đem điếu thuốc dập tắt, ném vào thùng rác.

Xoay người, không thèm cãi nhau với đối phương.

Sau cơn mưa gió lạnh thổi qua mặt làm tinh thần Cố Cẩn thanh tỉnh hơn nhiều.

Cậu tới tìm đại ca nhà mình, nhân viên lễ tân nói Cố Duyên đang cùng người bàn chuyện, cậu liền dứt khoát vứt bỏ tâm tư, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, xoay người muốn rời đi, kết quả trùng hợp trời đổ mưa.

Cậu nhanh chóng di chuyển, tùy tiện tìm một nơi ít người để tránh.

Cậu không thích trời mưa.

Vô cùng không thích.

Thời điểm mẹ vứt bỏ cậu, chính là vào một ngày trời mưa.

Khi còn nhỏ bị bắt cóc ngày đó, cũng mưa một trận thật lớn.

Cậu híp mắt, ngắm nhìn mấy con chim chao liệng trên bầu trời, chim bay kết bè kết đội, vài giây sau chúng nó lại lần nữa bay đi, hướng tới vùng đất mới.

Nhưng có một con bị rơi xuống, nó ra sức vỗ cánh, cố gắng đuổi sát theo bầy đàn.

Khoảng cách cũng không xa, nó thành công mà đuổi theo.

Trong kí ức, khi 4 tuổi, mẹ dắt cậu đến một ngã tư đường nào đó, mặt mẹ đã trở nên mơ hồ không rõ, chỉ nhớ được bà ấy dịu dàng nói với cậu, "Bé ngoan, mama đi mua một số đồ vật, con ở chỗ này chờ chút nhé".

Đó là ngày mẹ dịu dàng khó có được, cậu không muốn làm mẹ không vui, liền nghe lời gật gật đầu.

Tiểu hài tử có lẽ đều có một loại trực giác nào đó, có một số việc những đứa trẻ ấy chưa thể hiểu, nhưng lại có thể cảm nhận được.

Trời càng ngày đổi sắc vì hoàng hôn, cuối cùng trở thành đêm tối.

Khi mặt trời biến mất, khi mặt trời dâng lên.

Khi mây đen giăng đầy, khi mưa to tầm tã.

Lúc ấy Cố Cẩn đã ý thức được, mẹ sẽ không quay lại.

Có lẽ là mấy ngày, lại có lẽ là mấy tháng, hoặc có lẽ là vĩnh viễn.

Lúc nhỏ cậu không biết, cũng không muốn biết.

Vô số nghi vấn hòa lẫn nước mưa thấm vào trong đầu, câu hỏi quá nhiều, nước mưa thì lạnh lẽo.

Vấn đề thật sự quá nhiều, thế nên cậu tự hỏi không được, cuối cùng lại chỉ còn dư lại ba chữ.

—— Vì cái gì?

Mỗi một lần, mỗi một lần, mỗi một lần trời đổ mưa, trong lòng cậu đều sẽ toát ra ba chữ này.

Lúc nhỏ Cố Cẩn không hiểu, như vậy, hiện tại cậu đã hiểu rồi ư.

Ở thời điểm mẹ xoay người đưa lưng về phía cậu, nếu lúc ấy cậu cũng có thể giống như con chim kia đuổi theo, có phải cậu cũng sẽ đuổi theo không?(Nghĩa là nếu Cố Cẩn được phép đuổi theo thì cậu ấy sẽ lựa chọn thế nào)

Nhưng mọi chuyện đã xảy ra đều không có nếu.

Cậu biết cho dù có đuổi theo thì cũng vô dụng.

...

Hết mưa rồi, Cố Cẩn liền chuẩn bị về nhà, dù sao chờ đại ca trở về lại nói cũng giống nhau, cậu đi hướng thang lầu, bước xuống đến một nửa thì dừng lại hút điếu thuốc, sau đó liền thấy đối thủ một mất một còn từ trên lầu xuống dưới.

Trong nháy mắt cậu ý thức được người cùng đại ca nói chuyện là ai.

Đen đủi.

Lần sau ra cửa phải xem kĩ hoàng lịch mới được.

Thời gian Cố Cẩn phát ngốc, Diệp Thần cũng không có đi, mà là dựa vào bên cạnh thang lầu.

Có lẽ là vừa rồi nghe Cố Duyên nói ra nguyên nhân, nhìn thấy Cố Cẩn, trong lòng anh cứ dâng lên một ít cảm xúc phức tạp.

Những lúc trầm mặc, khóe miệng Diệp Thần không hề có chứa ý cười, tia sắc bén luôn được che giấu kĩ càng trong ánh mắt hơi lộ ra, trên người mang theo một loại khí thế người sống chớ tới gần.

Thời điểm lấy lại tinh thần, chỉ thấy Cố Cẩn đã khôi phục biểu tình lạnh nhạt, một bộ dáng cảm xúc không tốt. Cậu cúi đầu nhìn nhìn rồi tiếp tục đi xuống dưới.

Diệp Thần không nói gì, cũng đi theo xuống thang lầu.

Hai người trước sau chỉ cách ba bậc cầu thang, qua vài phút.

Cố Cẩn: "Anh đi theo tôi làm gì".

Diệp Thần: "Nếu muốn xuống lầu, chỉ có thể đi thang bộ này".

Cố Cẩn: “……” Được rồi.

Lại vài phút sau.

Cố Cẩn: "Anh cách tôi gần như vậy làm gì?"

Diệp Thần: "?"

Ngón tay Diệp Thần chỉ xuống phía dưới, muốn đối phương xem, cho thấy khoảng cách giữa hai người là ba bậc cầu thang, cũng không phù hợp đối với định nghĩa từ “Gần”.

Cố Cẩn: "……"

Cậu đem tay xòe ra, lộ ra hoàn chỉnh năm ngón tay. Ngón tay thon dài hữu lực, cảm giác có chứa một loại lực lượng.

Diệp Thần: "?"

Cố Cẩn: "Năm bậc".

Ở góc nhìn của Cố Cẩn, đối thủ một mất một còn mỉm cười bất đắc dĩ, lại còn chứa một tia dung túng, thật sự bước lên trên hai bậc.

Sao lại cảm thấy càng tức hơn vậy.

Lại qua vài phút.

Cố Cẩn vừa định nói chuyện, liền nghe thấy một câu "Không cần lại vô cớ gây rối". Ngữ khí tựa như đang hống tiểu hài tử trong nhà trẻ.

Quyền đầu cứng.jpg.

Hai người cứ như vậy bước xuống, thang lầu rất dài, hiện tại còn dư khoảng một phần ba.

Khi đi đến chỗ rẽ, Cố Cẩn dừng lại.

Diệp Thần cũng thuận thế dừng lại, từ bên trên đi xuống xem. Anh không có bệnh sợ độ cao, nhưng nhìn như vậy, thang lầu thật dài giống như quái thú muốn nuốt người, giương miệng chờ ai đó rớt vào bẫy rập.

Nhìn thấy sắc mặt người trước mắt mà giật mình, Diệp Thần nhíu mày, hé miệng, muốn hỏi đối phương làm sao vậy, giây tiếp theo liền phát hiện chân Cố Cẩn bước xuống không ổn định, toàn bộ thân thể bắt đầu lảo đảo như ngã về phía trước.

Trong nháy mắt kia, từng hồi ức lần lượt xuất hiện lướt qua như đèn kéo quân trong tâm trí Diệp Thần.

Mẹ anh là nhảy lầu mà chết.

Ở trong nháy mắt này, thời gian trước mắt anh tựa như dừng lại, những hình ảnh xung quanh dần dần rút đi, động tác của người cũng dần chậm lại, máu tươi từ khắp mọi nơi bắt đầu lan tràn.

Thân thể so với đại não phản ứng càng nhanh, anh duỗi tay kéo lấy tay Cố Cẩn.

Lực nắm lớn đến chính mình đều không có ý thức được.

"……"

"…… Diệp Thần?"

"Mẹ nó anh muốn nắm tới khi nào?"

Diệp Thần hoàn hồn, phát hiện mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt áo sau lưng, anh giả vờ trấn định, đem tay thu về.

"Tôi vừa rồi thấy cậu không có đứng vững, liền kéo cậu lại một cái".

Cố Cẩn không có trả lời ngay, thoáng chốc im lặng, sau đó mới đáp, "Vừa rồi là ngoài ý muốn", cậu nhìn phía dưới, thanh âm khàn khàn, "Dù sao cũng ngã không chết".

Khoảng cách mỗi tầng lầu đều có một mảnh nhỏ đất trống làm chỗ nối tiếp nghỉ ngơi, xác thật như lời Cố Cẩn nói, ngã xuống, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Diệp Thần nghe thấy, mày nhăn lại, anh nhắc nhở đối phương, "Không được lấy tính mạng của bản thân để nói giỡn".

Mắt thấy đối phương không để trong lòng, cảm xúc Diệp Thần vừa mới đè ép xuống lại lần nữa đột phá xiềng xích, sâu trong mắt anh như có thứ gì không ngừng cuồn cuộn muốn thoát ra.

Anh đem tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm vào da thịt mới làm chính mình bình tĩnh trở lại.

Trong đầu đã tự động hợp thành một loạt đáp án, trong đó còn có kết hợp với bệnh tình đối phương.

Từ trong đó lựa chọn ra lý do thoái thác anh cho là hợp lý, có sức thuyết phục nhất lúc này. Vừa định nói ra, liền thấy Cố Cẩn liếc anh một cái.

Đối phương đem tay cắm vào trong túi, ngữ khí vẫn cứ không sao cả, nhưng là lại nói "Tôi đã biết".

Đồng thời, khóe miệng gợi lên một nụ cười cực kỳ có sắc thái riêng biệt:

"Nhưng tôi phải làm sáng tỏ một chút, cực hạn vận động ông đây đều thường chơi, còn sợ mấy bậc thang lầu này?”

Một trận gió đột nhiên nổi lên, thổi rối loạn đầu tóc cùng vạt áo chàng trai đang nói chuyện, nhưng khóe miệng tươi cười của người ấy lại trước sau không có biến mất, ngược lại càng thêm rạng rỡ.

Kiêu ngạo bừa bãi.

Không sợ gì cả.

Diệp Thần cười, thẳng đến vừa rồi, trong tầm nhìn của anh mới một lần nữa khôi phục sắc thái nên có.

Trong đó, trên người Cố Cẩn, nhan sắc chói lòa đẹp trai muốn chết.

Có một số người đau khổ vì nho nhỏ vết dao, sẽ thường thường mà đau vài cái.

Có một số người lại đau khổ như là bị đao hung hăng xẹt qua, sẽ thỉnh thoảng lại có máu tươi chảy ra.

Mà cũng có người thống khổ từ một khắc được sinh ra kia, luôn che dấu bên ngoài, từ bên trong lại không ngừng mà chảy máu, vĩnh viễn không có một ngày có thể khép lại.

Có chút người miệng vết thương tuy nhỏ, chủ nhân lại muốn cho tất cả mọi người biết hắn bị tổn thương.

Có chút người miệng vết thương tuy lớn, chủ nhân lại chưa từng tính toán làm người khác phát hiện.

Diệp Thần khóe mắt hơi cong, nắm chặt tay, cảm nhận được trong lòng bàn tay đã bị bấm ra dấu vết, liền bước theo người lại lần nữa xuống dưới.

Anh hiểu được rằng, đối với Cố Cẩn mà nói, nếu miệng vết thương đau, cậu cũng sẽ chỉ dừng lại, chờ một lát, chờ đến khi chính mình có thể chịu đựng được mức độ đó, liền tiếp tục hướng về phía trước.

Cậu không cần người ngoài đồng tình, cũng không cần người khác quá tốt bụng.

Những điều này với cậu mà nói, không có bất luận ý nghĩa gì.

Editor: Kiều Linh Nhi