Điện Sùng Chính.
“Hoàng Thượng, người của Thái Tử lén nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực, xin Hoàng Thượng định đoạt.” Đại Lý Tự Khanh Dương Vô Cực nói.
“Hoàng Thượng, hôm qua Hình Bộ nhận tấu chương của phủ nha Ngân Châu, tháng trước Thái Tử trị thủy ở Ngân Châu đã cưỡng đoạt dân nữ, phủ nha không dám nhận mẫu đơn kiện, nên đã đưa tới Hình Bộ.” Hình Bộ thượng thư Lữ Hoa nói.
“Hoàng Thượng, Thái Tử tại vị mười tám năm, không hề có thành tựu, không có võ để lên ngựa bình loạn, cũng chẳng có văn để hạ bút ngàn ngôn, tư chất bình thường, thật sự không thể làm trữ quân.”
“Xin Hoàng Thượng định đoạt.”
Một đám người buộc tội Thái Tử, đều là bè cánh của tả tướng Vũ Văn Đình. Con gái của tả tướng Vũ Văn Đình là Vũ Văn Nhụy, đang là quý phi đương triều, nhận thánh sủng nhất lục cung.
Văn Hiếu Đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ, năm nay ông đã gần 40, đôi mắt ưng nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên phía dưới.
Thái Tử Triệu Nguyên Sùng, năm nay mười tám tuổi, là con trai duy nhất của Hoàng Hậu Nhân Đức quá cố, Hoàng Hậu Nhân Đức bị băng huyết khi sinh mà chết.
Văn Hiếu Đế kết hôn cùng Hoàng Hậu Nhân Đức là để ổn định vị trí trữ quân lúc mình vẫn là Thái Tử. Nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu Nhân Đức là Lâm gia có công lập quốc, phụ huynh đều nắm binh quyền.
Cũng bởi vậy, sau khi Hoàng Hậu Nhân Đức mất, Văn Hiếu Đế trực tiếp lập Triệu Nguyên Sùng làm Thái Tử.
Nhưng trời sinh Văn Hiếu Đế có tính đa nghi, Lâm gia công cao chấn chủ, vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng ông ta. Cho nên ông cũng cũng không yêu thương Thái Tử này lắm.
Lâm gia tuy công cao, lại đều là võ tướng, võ tướng ở bên ngoài nếu không có thánh lệnh của Hoàng Thượng thì không thể hồi triều, cho nên triều đình là thiên hạ của quan văn.
“Ngươi có gì để nói không?” Giọng nói của Đế hoàng lạnh nhạt, so với mấy tên quan viên chỉ ra từng án tử ở đại điện còn làm cho người khác kinh sợ hơn.
“Nhi thần biết sai rồi.” Thái Tử điện hạ thanh tuấn văn nhã run rẩy thân mình quỳ gối trên điện, “Nhi thần thật sự không biết những việc này, việc lén nhận hối lộ là do hạ nhân trong phủ nhi thần dùng danh nghĩa của nhi thần để nhận, lúc trị thủy mỗi ngày nhi thần đều ở cạnh thứ sử Ngân Châu, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng mời thứ sử Ngân Châu tới làm chứng. Phụ hoàng, nhi thần thật sự bị oan, nhi thần… nhi thần thật sự không muốn làm Thái Tử nữa, thái phó nói nhi thần học hành không tốt, tướng quân lại nói võ công của nhi thần cũng không giỏi, nhi thần cho rằng nhi thần chỉ là ngốc một chút, chỉ cần quyết tâm khổ luyện, khẳng định sẽ có thu hoạch, không ngờ vẫn chỉ như vậy. Xin phụ hoàng phế chức vị Thái Tử của nhi thần, xin phụ hoàng tha cho nhi thần một mạng.”
Thái Tử bị dọa đến mức khóc không thành tiếng.
“Bãi triều.” Văn Hiếu Đế phất tay áo bỏ đi.
Đủ loại quan lại đi theo phía sau tả hữu thừa tướng, đi ra đại điện, lại nhìn lại, chỉ còn thân ảnh lẻ loi của Thái Tử, vẫn quỳ gối nơi đó như cũ.
Đế hoàng kiêng kị Lâm gia, cả triều đều biết, hôm nay nếu không có sự ngầm đồng ý của Đế hoàng, các quan lại sao dám không kiêng nể gì buộc tội Thái Tử như thế, sợ là sau Thái Tử, tiếp theo sẽ khai đao lên đầu Lâm gia.
“Hữu tướng dừng bước.” An công công tổng quản bên người Đế hoàng gọi hữu tướng Đoan Lỗi lại, “Hoàng Thượng mời hữu tướng đến Ngự Thư Phòng nghị sự.”
Đoan Lỗi là ân sư của Đế hoàng, ở trong triều có địa vị cực cao.
Ngự Thư Phòng.
“Thần Đoan Lỗi, tham kiến Hoàng Thượng.”
“Trẫm kêu lão sư qua đây, sợ là lão sư cũng biết nguyên do trong đó, mới vừa rồi ở Điện Sùng Chính, Thái Tử tự xin phế bỏ chức vị Thái Tử, lão sư thấy thế nào?”
Tuy rằng Văn Hiếu Đế trời sinh tính đa nghi, nhưng lại phá lệ kính trọng vị lão sư này.
Đoan Lỗi là một tên cáo già, Văn Hiếu Đế suy nghĩ cái gì sao ông ta lại không biết. Suy nghĩ của Đế hoàng, không thể làm trái được.
“Thái Tử phải phế, nhưng cũng không thể phế hoàn toàn.” Đoan Lỗi trả lời.
“Lão sư nói lời này là có ý gì?”