Con trai là nam phụ - Chương 28 (1)Tác giả: Hà LamEditor: Cải - 06/06/2019 -
""Chúng ta đều lười theo năm tháng"" Beta: Lạc Tiếu
Hôm nay có Cải gia nhập edit chương 28. Hi hi hi. Mọi người ủng hộ bạn ấy nha ♥
Xin lỗi cả nhà vì up trễ, nhưng beta cũng thật không dễ dàng 😭
===
Vừa nghe tới cục cảnh sát, không ít người đều kinh ngạc, mẹ Trần Tử Hào thậm chí còn nói: "Ý cô là gì, con nhà cô đánh người, cô còn kiện chúng tôi?"
Đường Dĩ Tố nghe, lại lười nhiều lời, cười lạnh một tiếng.
Ba mẹ Trần Tử Hào sững sờ nhìn nhau, họ không nghĩ tới chuyện mẹ thằng bé kia muốn dùng pháp luật khởi tố.
Chu Phương thấy Đường Dĩ Tố muốn làm lớn chuyện, nếu đến cục cảnh sát, dù đối với ai mà nói, đều phiền toái, bèn tiến lên vội vàng lên tiếng khuyên can: "Mẹ Đường Táo, Mẹ Đường Táo, cô hãy bình tĩnh, chuyện này nhà trẻ chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm.."
Cô ta không nói chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, Đường Dĩ Tố lập tức ngắt ngang: "Nhà trẻ đương nhiên là có trách nhiệm, tôi đem con tôi giao cho các người là để thằng bé tới học tập, ngày ngày vui vẻ lớn lên, không phải để những bạn cùng tuổi khi dễ.""
"Hai đứa nhỏ đánh nhau, đứa nhỏ kia đã xem xong vết thương, giáo y rõ ràng rảnh rỗi, lại đem con tôi lôi lôi kéo kéo ở ngoài cửa, không vội kiểm tra vết thương, bởi vì thằng bé không khóc, không nháo, thì coi như là không bị thương sao?"
Chu Phương vừa nghe, lập tức nghẹn họng, lời nói vốn đã chuẩn bị sẵn cũng không biết biểu đạt thế nào.
Thấy Đường Dĩ Tố ánh mắt sắc bén, mang theo phần không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, hiển nhiên Đường Táo bị thương hoàn toàn chọc giận mẹ nó, càng nhìn càng thêm vài phần bực bội, khí thế cũng trở nên hùng hổ doạ người.
Chu Phương nhịn không được nói: "Cái này, là nhà trẻ sai, nhưng rất nhiều công việc yêu cầu phụ huynh phối hợp mới có thể. Thời gian bé một ngày đúng là có ở nhà trẻ, nhưng ở nhà lại thường xuyên hơn, cha mẹ mới là giáo viên tốt nhất.""
Đường Dĩ Tố nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, lạnh lùng khóe môi: "Cho nên con trai tôi bị người ta khi dễ, không rên một tiếng, đâu như những đứa bé khác biết gào lên để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Biết khóc có sữa ăn, chỉ trách Đường Táo nhà tôi được dạy dỗ quá tốt, quá nghe lời, cho nên mới xứng đáng bị bắt nạt, đúng không?"
"Đương nhiên không phải." Chu Phương vội vàng nói.
Cô ta nào nghĩ đến, Đường Dĩ Tố cũng có lúc giỏi ăn nói đến như vậy, không chỉ ép cả nhà Trần Tử Hào á khẩu không trả lời được, lúc này cũng làm mình á khẩu nốt, dưới tình thế cấp bách, Chu Phương đành phải lắp bắp, "Tôi... Tôi chỉ là muốn nói, chuyện này tất cả mọi người đều có trách nhiệm, mọi người có thể từ từ nói chuyện..."
Đường Dĩ Tố đúng lý lẽ phản bác: "Tôi sớm đã có thỏa thuận với nhà trường, bởi vì công việc bận rộn, cho nên không thể thường xuyên tới họp phụ huynh, tham dự các hoạt động. Lúc trước nhà trường cũng đã đáp ứng, nhất định sẽ giúp tôi chăm sóc tốt Đường Táo.""
""Không ngờ hiện tại thằng bé ở nhà trẻ bị các bạn nhục mạ, thầy cô giáo lại làm như không thấy. Cuối cùng đến hôm nay bộc phát thành đánh nhau, còn muốn tôi bình tĩnh, một sự nhịn chín sự lành?""
"Dựa theo logic các người, phụ huynh không xuất hiện ở nhà trẻ, thằng bé liền xứng đáng bị mắng không có cha mẹ dạy dỗ, con hoang. Vậy thì, người bần cùng phải chăng xứng đáng bị phỉ nhổ quỷ nghèo? Còn người có tướng mạo không được tốt, xứng đáng bị chửi rủa xấu xí chắc? Chẳng lẽ đây là phương pháp các người giáo dục trẻ em sao??"
Chu Phương ấp úng nói: "Thật sự không phải vậy..."
Phụ huynh Trần Tử Hào thấy Đường Dĩ Tố hùng hổ doạ người, Chu Phương bị cô phản bác đến không trả lời được, trong câu chữ đầy ý tứ, dường như mọi vấn đề liên quan tới nhà trẻ đều sẽ bị truy trách.
Rồi nghĩ lại lời Đường Dĩ Tố từng nói tiền thuốc men sẽ lo hết, trong lòng bọn họ đột nhiên hiểu rõ, sợ là chọc vào người khó chơi rồi.
Trừ phi thân thể đứa trẻ thật sự bị tổn thương rất nặng, chứ bình thường phụ huynh gặp phải mấy cái chuyện cãi nhau, xây xác nhỏ nhặt của con nít này, tình huống thường thấy là nhà trẻ đứng giữa hòa giải. Làm gì có chuyện một lời không hợp liền trực tiếp đi báo cảnh sát đâu!
Bọn họ đều là người dân bình thường, đời này cảnh sát cũng chưa gặp qua mấy lần, đương nhiên không muốn vì sự việc nhỏ này cùng Đường Dĩ Tố đi báo án. Cả nhà Trần Tử Hào liếc nhau, thừa dịp trong lúc Đường Dĩ Tố cùng Chu Phương nói chuyện, nhỏ giọng thương lượng.
Cuối cùng, bọn họ thống nhất xử lý, dù sao Trần Tử Hào chỉ là chảy máu mũi, không cần phải đi bệnh viện, bọn họ không cần tiền thuốc men của Đường Dĩ Tố.
Cục cảnh sát, cô cũng đừng nghĩ dẫn bọn hắn đi, dù sao chân cũng trên người, Đường Dĩ Tố có thể kéo họ đi được sao?
Lúc này, cánh cửa phòng y tế mở ra, một người phụ nữ trung niên đi đến.
Vài giáo y cùng giáo viên vội vàng lên tiếng: "Hiệu trưởng."
Hiệu trưởng sau khi đi vào, gật gật đầu với mọi người, sau đó cười cười với hai đứa nhỏ, cuối cùng nhìn về phía phụ huynh Trần Tử Hào và Đường Táo: "Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ Thanh Cảng, thực xin lỗi mọi người khi để đứa nhỏ xảy ra một ít chuyện không hay, làm phụ huynh phải lo lắng, thật sự xin lỗi."
Hiệu trưởng tiến vào phòng liền tạ lỗi, bất luận cha mẹ Trần Tử Hào, hay là Đường Dĩ Tố, tất nhiên sẽ cho cô vài phần mặt mũi, thần sắc trở nên hòa hoãn không ít.
Mẹ Trần Tử Hào lập tức nói: "Chúng tôi cũng không phải là người không có đạo lý, ban đầu chúng tôi tức giận một phần là vì con tôi bị đánh đến mặt đầy máu, làm cha mẹ, nhìn thấy con trai bị thương, trong lòng mới nôn nóng, cho nên mới sốt ruột thô lỗ một chút."
"Hiện tại bình tĩnh lại, phát hiện cũng chỉ là trẻ con đánh nhau, Đường Táo đánh con tôi chảy máu mũi, còn Tử Hào cũng nhéo tím bụng đứa nhỏ Đường Táo thôi."
"Dù gì hai đứa nhỏ nghịch ngợm, khó mà tránh khỏi sẽ có cọ xát, hiện tại hai đứa đều bị thương, xem như huề nhau."
"Vừa rồi mẹ Đường Táo cùng chúng tôi nói đưa Trần Tử Hào đi bệnh viện kiểm tra, phí tổn cô ấy bao. Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ, thấy cũng không cần thiết, hay là mọi người kiểm tra con mình một chút, nếu không có vấn đề gì thì mọi việc cứ vậy mà đi qua nhé"
Vốn dĩ mẹ Trần Tử Hào là người khó đối phó nhất, hiện tại cô ta bình tĩnh nói ra lời thỏa hiệp, không ít người thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều nhìn về phía Đường Dĩ Tố.
Chỉ cần Đường Dĩ Tố đáp ứng, chuyện này đơn giản dừng lại, mọi người đều tốt. Đầu năm nay tất cả mọi người đều bận rộn, sợ nhất phiền toái bản thân, thôi thì nhiều một chuyện không bằng không ít một chuyện, cứ thế mà giải quyết nhanh chóng là tốt nhất.
Không chỉ người lớn, Đường Táo cảm nhận được bầu không khí này, không nhịn được mà ngẩng đầu.
Hiệu trưởng thấy Đường Dĩ Tố không nói gì, bèn đi đến bên cạnh, nhìn vào ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Đường Táo ở nhà trẻ tôi đã nghe nói, là chúng tôi giám sát chưa tận lực, vô cùng xin lỗi cô. Đối với chúng tôi mà nói, mỗi một đứa bé vui vẻ, khỏe mạnh, đều vô cùng vô cùng quan trọng."
"Đây là sai lầm của nhà trường, chúng tôi sẽ tự kiểm điểm, cô giáo Chu cũng sẽ tự mình xin lỗi Đường Táo trước mặt thầy cô giáo và các bạn nhỏ khác."
Chu Phương nghe vậy sửng sốt, Hiệu trưởng nhìn cô một cái, Chu Phương vội vàng nhìn về phía Đường Táo nói: "Đường Táo, thực xin lỗi, cô giáo sẽ viết kiểm điểm xin lỗi con, tha thứ cho cô được không?"
Đường Táo nhìn Chu Phương, chậm rãi gật gật đầu.