Chương 6

Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an

* Đây là lời thề nguyền trong lễ cưới của nữ văn sĩ Trương Ái Linh với người chồng đầu tiên của bà - Hồ Lan Thành

"Vừa nãy chị nói gì với ông ta thế?" Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hai người ngồi lên xe Giang Dao không thể đợi được nữa nóng lòng hỏi Dư Thư. Lúc đó lão ta nhằm phía Dư Thư mà xông tới tim Giang Dao như sắp nhảy ra ngoài, cô rất lo Dư Thư sẽ gặp nguy hiểm nhưng điều kinh ngạc mà mẹ và cô đều không hề nghĩ đến chính là - tình thế bị đảo lộn trong chốc lát, gã đê tiện kia cứ như là lương tâm trỗi dậy, sắc mặt rất khó coi chạy bán sống bán chết ra ngoài.

"Không có gì" Dư Thư cười "Chỉ là cùng hắn đàm luận chút thôi"

Thấy cô ấy không có ý định tiếp tục đề tài này, Giang Dao cũng tạm thời không hỏi nữa, lúc này mới có thể thả lỏng người thoải mái dựa lưng vào ghế "A Thư, may mà có chị, nếu không không biết mẹ em sẽ bị lão ta bắt nạt thành bộ dạng gì nữa"

Dư Thư liếc mắt sang nhìn cô "Chăm sóc bảo vệ mẹ vợ là chức trách của tôi mà"

Giang Dao trợn mắt, quay đầu nhìn cái người mặt không đỏ tim không đập thản nhiên nói ra câu này, còn đang định trách móc nói Cô còn chưa xuất giá đâu liền bị một câu của đối phương làm cho câm nín "Cảm tạ công dưỡng dục của mẹ phải cố gắng thôi, về nhà rồi báo đáp tôi là được"

Giang Dao nuốt nước bọt, một câu "báo đáp" này nói ra nhất định là muốn cô làm gấp đôi rồi.

Ánh đèn phủ khắp nơi che lấp đi cả ánh trăng sáng rực trên đỉnh đầu, thành phố vẫn còn rất sầm uất. Giang Dao xuất thần nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh đêm huyền ảo mông lung, trong đầu tự dưng nhớ lại những hành vi năm đó bố dượng đã làm với cô - không thể nghi ngờ gì nữa, những hồi ức ấy mãi mãi không thể nào quên đi được.

"Chính bởi vì những hành động bỉ ổi của hắn đã để lại ám ảnh trong em..." cô cuộn chặt tay lại thành nắm đấm "Thế nên em đã quyết định đời này chỉ thích con gái!" Lại quay đầu liếc Dư Thư đang lái xe "Còn chị thì sao? Sao lại đi trên con đường này?"

"Tôi?" Dư Thư hơi nghiêng đầu làm điệu suy nghĩ "Tôi không lựa chọn con đường ấy đâu, là bản tính của tôi trời sinh đã không có hứng thú với đàn ông rồi"

"À.." Giang Dao phảng phất có thể cảm nhận được ngàn vạn trái tim nam nhân đang vỡ vụn, nhịn không được liền than thở "Thật đáng tiếc!"

"Đáng tiếc?" Dư Thư có chút buồn cười "Nếu tôi thích đàn ông, vậy thì sẽ không có chuyện với em đâu"

Giang Dao bật cười, lười biếng ngồi dậy ôm eo cô "Em hỏi thật, chị có hối hận chuyện đó không?"

Dư Thư quay đầu "Chuyện gì?"

Giang Dao nhìn cô, ánh mắt lóe lên "Đồng tính luyến ái"

"Tôi đồng tính luyến ái thì có liên quan gì đến người khác?" Dư Thư bật cười "Bọn họ muốn tôi thích đàn ông vậy tôi phải thích đàn ông sao? Bọn họ muốn tôi trở thành mẫu người giúp chồng dạy con, vậy thì tôi phải trở thành như vậy sao?" Cô vừa nói vừa kéo mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, thản nhiên "Giống như bệnh nhân tâm thần ấy, họ vẫn sống nhưng đâu có lây bệnh cho ai, bọn họ chỉ là bị bệnh về mặt tâm lý mà thôi. Thế nên đồng tính có gì mà phải mất mặt, đồng tính chỉ là đồng tính thôi - người sống trên đời có rất nhiều mong ước, mong ước cơ bản nhất chính là để bản thân được vui vẻ. Vậy nên chuyện mình thích thì mình làm thôi, sống vui vẻ là được, hà tất phải quan tâm phản ứng của những người xung quanh?"

Cô nói liền mạch một hơi khiến Giang Dao á khẩu, nhìn cô chằm chằm. Dư Thư vẫn bình thản lái xe, khẽ mỉm cười thật giống như đem hết thảy vứt ra khỏi tầm mắt, hết thảy đều không thể cấu thành uy hiếp đối với cô. Cô hiên ngang, thẳng thắn vô tư, hào hiệp; Giang Dao triệt để khâm phục cũng vô cùng tự hào - đây là người con gái mà cô đã chọn, là người con gái mà cô yêu.

Giang Dao siết chặt lấy eo cô, áp mặt vào má cô nhẹ nhàng nói "Có câu nói :Đồng loại thường thu hút lẫn nhau, trên thế giới này nhiều người như vậy nhưng em lại gặp được chị, đây chính là duyên phận a~" Nói xong lại nắm thấy bàn tay nhỏ của cô "Chúng ta gọi đó là, tình yêu - vĩ đại!" Lúc nói lời này còn hết sức phối hợp tự vỗ tay.

"Tôi không biết thế nào là ái tình nhưng tôi biết thế nào là yêu" Dư nữ thần nhe răng cười, Giang Dao đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, lập tức rụt tay lại an phận thủ thường.

Xuyên qua phố xá phồn hoa, ánh đèn phía sau lưng đã hóa thành những bông hoa mờ ảo. Rong chơi trong gió đêm, tay đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Dư Thư, Giang Dao nhớ tới một câu trong tiểu thuyết Năm tháng bình yên của Trương Ái Linh - tất thảy đều dường như hồi sinh, tất thảy đều tràn đầy hi vọng.

Vốn còn tưởng rằng câu nói lúc trước của Dư Thư về chuyện tìm nhà mới cho mẹ cô chỉ là một câu nói bộc phát để tạm thời kìm hãm lão già kia, không nghĩ đến mấy hôm sau mẹ gọi điện thoại tới bảo cô cảm ơn bác sĩ Dư về chuyện nhà mới. Nhà mới rất tốt, xung quanh yên tĩnh, không khí thoáng đãng, hơn thế nữa bác sĩ Dư cũng đã trả hết tiền nhà rồi.

"Chị tìm nhà mới cho mẹ em?" Giang Dao hỏi Dư Thư đang bận rộn trong bếp

"Ừ, không phải lần trước đã nói dì sẽ chuyển đi sao"

"Em còn tưởng rằng chỉ là nói..."

Dư Thư mím môi cười "Tôi đã nói rồi, cúc cung tận tụy vì mẹ vợ là trách nhiệm của tôi mà"

"Chị lại thế rồi!"

"Vốn là mẹ em cũng không đồng ý, tôi phải dùng hết lời hết lẽ còn mua cho dì rất nhiều đồ dì mới chịu chuyển đấy"

Giang Dao lườm cô một cái, mẹ thật không biết giữ ý tứ chút nào!

"Sao chị có nhiều nhà vậy?" Giang Dao nhớ lại

"Cái đó là nhà trước đây tôi và bạn gái ở chung, sau này cô ấy đi rồi nhà đó chuyển thành của tôi" Giọng cô như trần xuống

"À..." Giang Dao cũng không hỏi thêm nữa, tiến tới ôm chặt eo cô "Vậy chị đừng làm phần cơm của em nữa, em muốn đến chỗ mẹ xem xem, chị nói địa chỉ cho em đi"

Dư Thư ngừng động tác, nghiêng đầu thơm cô một cái dặn dò "Được, vậy nhớ về sớm"

Ngôi nhà Dư Thư tìm cho mẹ Giang rất hẻo lánh tuy là ở nội thành nhưng xung quanh đặc biệt yên tĩnh. Giang Dao lái xe đến còn phát hiện thì ra nó là một cái biệt thự, so với ngôi nhà mà cô và Dư Thư đang ở thì xa hoa hơn nhiều. Vậy mà sao Dư Thư lại không ở đây?

Giang Dao đi tới, nghĩ lại thấy Dư Thư nói đây là nhà cũ của cô và bạn gái cũ, khắp nơi tràn đầy hồi ức của tình yêu chả trách cô ấy không muốn ở. Vừa nghĩ tới trong lòng không hẹn mà chua xót, cô ấy không muốn tiếp cận lại chuyện cũ ắt hẳn là trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Mang theo tâm tình phức tạp tiến đến gần, nơi trước mặt cô đây đã từng là mái ấm của người yêu cô và tình địch, nghĩ tới việc họ từng đứng đây ôm hôn thân mật nhau, trong lòng cô vạn phần lạnh lẽo.

Biệt thự lớn vô cùng, cũng có rất nhiều cửa. Cô nhíu mày đẩy bừa một cái, không biết là thông đến gian phòng nào đây? Cô tìm nửa ngày mới ra phòng khách, nhẹ nhàng khép cửa lại liền nghe thấy tiếng phim truyền hình phát ra từ TV.

Cô đẩy cửa phòng, bất đắc dĩ nói "Mẹ, lúc nào rồi mà mẹ còn thản nhiên xem "Mị nguyệt truyện" thế này?"

Mẹ cô giật nảy mình, sững người, lát sau mới mở miệng "A, Dao Dao, sao con lại tới đây?"

"A Thư..." Giang Dao ho một tiếng, đổi giọng "Bác sĩ Dư nói cho con biết. Con qua xem nhà thế nào tiện thể mua chút đồ ăn. Mẹ mau ra ăn đi"

"Tới liền, tới liền đây" Mẹ Giang đón lấy túi thức ăn trong tay cô, ôm cô ngồi xuống ghế salon "Dao Dao, hình như con mập lên rồi"

Giang Dao dở khóc dở cười, không thể nói toẹt ra là cô được Dư Thư nuôi thành thế này được

"Nhà đúng là không tệ, rất xa hoa mẹ cảm thấy nó còn hơn cả khách sạn ấy" Mẹ Giang nhìn quanh " Nhưng cũng là vì quá lớn nên mình mẹ ở không hết, có mấy phòng mẹ còn chưa có dịp ghé qua, con xem mẹ hàng ngày chỉ dùng phòng khách phòng ngủ phòng bếp, bấy nhiêu đó là đủ rồi"

Giang Dao gật đầu, cô chưa từng được ở những nơi lộng lẫy như thế này, hơn nữa hai mẹ con cô cũng đâu dư giả gì, đúng như mẹ nói cho dù là giờ đây mẹ cô đã được ở nhà sang nhưng cũng chỉ dùng phòng khách phòng ngủ phòng bếp, còn lại là để không.

"A đúng rồi, chỗ này cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm đó là đêm nào mẹ cũng nghe thấy những âm thanh quái dị"

"Âm thanh quái dị?" Giang Dao nhíu mày

"Ừ" mẹ suy tư nói " Âm thanh như từ dưới vọng lên, nhưng nhà này xây liền đất, đâu thể có người nào ở dưới nữa đúng không?"

Giang Dao co rúm người "Mẹ đừng nói mấy chuyện ma quỷ đó nữa, dọa chết con mất"

Mẹ nhớ lại một lúc, vung tay "Chắc là mẹ nghe lầm, con đi làm cơm đi, mẹ đi xem Mị nguyệt truyện tiếp đây"

Rất nhanh giọng Tôn Lệ nương nương từ TV truyền tới, Giang Dao vểnh tai nghe ngóng xung quanh nhưng không thu được gì

Lúc ăn cơm, mẹ cô hỏi thăm bác sĩ Dư mấy câu, Giang Dao đều trả lời ở mức vừa phải. Kết quả trong lúc cô đang lơ đãng gắp thức ăn, mẹ cô nói một câu "Bác sĩ Dư , cô gái đó quả không tệ, nếu có thể cùng con kết đôi... thật tốt quá"

"Phụt!" Giang Dao suýt chút phun hết cơm ra ngoài "Mẹ.. con... chị ấy..."

"Mẹ cái gì mà mẹ? Mẹ cô cũng đâu phải trẻ lên ba đã sớm nhìn ra hết rồi" Mẹ bất mãn liếc cô một cái "Người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, hào phóng nhã nhặn, con theo người ta học hỏi chút ít đi"

Giang Dao cúi đầu

"Có điều, con với ai quan hệ, thích dạng như thế nào cũng không cần giấu diếm mẹ" mẹ vừa nói vừa gắp rau cho cô, ngữ khí rất bình thản, không chút dị nghị "Giờ đã là thế kỉ 21 rồi, tình yêu và hôn nhân là tự do, mẹ sao có thể không biết chuyện của con?"

Giang Dao mím mím môi, cổ họng nghẹn đắng, không ngờ tới mẹ cô lại hiểu đời như thế, nhịn không được thỏ thẻ một tiếng "Mẹ..."

"Hơn nữa, hồi con học cấp ba trong máy tính con toàn là truyện về Bách Hợp, mẹ xem và biết được cả rồi"

Cô lúc này mới thấu, bảo sao hồi đó mẹ cô lúc nào cũng luôn miệng nói với cô có đàn ông trong nhà tốt cỡ nào, trên thế giới cũng có rất nhiều nam nhân đẹp trai tốt bụng. Còn giục cô đi hẹn hò.

Thì ra là mẹ cô đã biết từ lúc đó, giờ đây cô phát hiện mọi mâu thuẫn đều được giải quyết cả rồi.

*Lời tác giả: Cũng rất muốn có một người mẹ văn minh như mẹ Giang a~