Chương 8

Lăng Hạo cảm thấy phong ba dần đần lắng xuống, làm tốt thủ tục thân phận mới cho Ninh Đường, chuẩn bị làm y một lần nữa tiếp xúc thế giới này. Vốn dĩ Lăng Hạo muốn cho Ninh Đường chỉnh dung, nhưng Ninh Đường nói thích bộ dạng này của mình, lại được Lăng Hạo ăn ngon uống tốt uy một năm, da Ninh Đường so trước kia hảo rất nhiều, cùng bộ dáng trước kia vẫn là có ba phần khác nhau, Lăng Hạo liền từ bỏ.

Hôm nay, Lăng Hạo ra cửa đi làm, Ninh Đường liền trộm chuồn ra ngoài đi dạo phố —— rốt cuộc ngày không có lão công quản là rất ít.

Ninh Đường vừa ra khỏi nhà liền thẳng đến cửa hàng 4S, bị Lăng Hạo trói tại đây một năm, y liền một năm không có lái xe, tưởng tượng đến gẩ mình đã từng dừng xe đều biến thành người khác, trong lòng không khỏi co rút đau đớn một trận. Ninh Đường một thân hàng hiệu, vừa vào cửa liền yêu cầu xem siêu xe, giám đốc hiển nhiên đem t trở thành một con cá lớn, tự mình giới thiệu một chiếc.

Đi đến phía trước, giám đốc đột nhiên ngừng lại, chuẩn bị làm người phía trước đi qua, Ninh Đường tò mò từ phía sau nhô đầu ra, muốn nhìn một chút phía trước rốt cuộc là người phương nào. Này vừa thấy không quan trọng, máu Ninh Đường tức khắc vọt tới trên đầu. Người tới đúng là đại ca —— Ninh Tịch Thần.

Ninh Đường đem đầu duỗi về sau lưng giám đốc, khẩn cầu Ninh Tịch Thần không có nhìn đến y. Vài giây lướt qua Ninh Tịch Thần phảng phất thật lâu, mồ hôi lạnh đều ướt áo sơmi Ninh Đường. Chờ đến vừa đi xa, Ninh Đường liền tìm cớ chạy, gọi điện thoại cho tài xế Lăng Hạo, đứng ở ven đường chờ.

Đột nhiên, một chiếc màu đen xe chậm rãi ngừng ở trước mặt y, Ninh Đường tưởng xe Lăng Hạo, đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên sau gáy đau xót, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến thời điểm tỉnh lại bốn phía một mảnh đen nhánh, đã bị bịt kín mắt. Ninh Đường không khỏi cười khổ hai tiếng —— mình thật là có số bị bắt cóc a.

“Ngươi thế nhưng không chết? Ngươi vì cái gì còn không chết đi? A?”

Bên tai thanh âm ca ca vang lên, Ninh Tịch Thần ngồi xổm tháo xuống bịt mắt Ninh Đường, dùng tay bóp mặt y, cưỡng bách Ninh Đường ngước nhìn hắn, tay dùng lực đem làn da Ninh Đường trắng nõ nặn ra dấu vết màu đỏ.

“Ngô ngô ngô ——”

Bị lấp kín miệng Ninh Đường chỉ có thể mơ hồ không rõ biểu đạt kháng nghị, đau đến nước mắt đảo quanh trong mắt.

“Ngươi hiện tại là bên cạnh Lăng Hạo đúng không? Thật là mệnh hảo a…… Từ nhỏ chính là……”

Hai mắt Ninh Tịch Thần đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Đường, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. “Ngươi vì cái gì không chết đi?”

Ninh Tịch Thần tay trái cầm một cây dao, hắn dùng dao đặt lên mặt Ninh Đường.

“Ngươi nói, ta đem gương mặt này rạch nát, Lăng Hạo còn nguyện ý muốn ngươi hay không? Ân?”

Vừa nói vừa dùng dao ở trên mặt Ninh Đường dao động.

“Bang ——!”

Cửa đột nhiên bị đá văng, Lăng Hạo cầm súng lục, một thân hắc y, phá lệ soái khí phá cửa mà vào.

“Ngô ngô ngô……!”

Ninh Đường đột nhiên kích động lên.

“An tĩnh chút!” Ninh Tịch Thần đạp chân Ninh Đường.

“Bỏ súng xuống. Ta hiện tại không sợ chết, ngươi có thể cùng ta thử một lần, là súng ngươi nhanh, hay dao của ta?”

Lăng Hạo cắn môi, ném súng xuống đất, một chân đá xa.

“Quỳ xuống.”

Ninh Tịch Thần một bộ tiểu nhân đắc chí, Lăng Hạo không nói hai lời, hai tay chắp qua đỉnh đầu liền hướng về phía hắn quỳ xuống.

Nhưng vào lúc này, “Ba” một tiếng, Ninh Tịch Thần đột nhiên ngã xuống, trên đầu chảy ra máu tươi. Mấy cảnh sát mặc áo chống đạn phá cửa vào, Lăng Hạo một phen vọt tới bên cạnh Ninh Đường ôm người, “Không có việc gì đi?”

“Em không có việc gì.” Ninh Đường ôm Lăng Hạo.

“Cảnh sát sao lại thế này? Anh không phải…… Ân…….” Ninh Đường cấp Lăng Hạo cho một ánh mắt.

“Có khó khăn tìm cảnh sát thúc thúc.”

Lăng Hạo cười nhéo mũi Ninh Đường. “Ca ca em hắn đã sớm bởi vì buôn lậu bị cảnh sát theo dõi. Anh chẳng qua là đi theo bọn họ lại đây.”

“Kia…… Súng?”

Tiểu bộ dáng Ninh Đường lo lắng quả thực chọc cười Lăng Hạo.

“Giả, hấp dẫn lực chú ý hắn thôi.” Lăng Hạo cười cười.

“Chúng ta về nhà đi, ca ca em cũng giải quyết không sai biệt lắm. Em về sau cũng không cần mỗi ngày nghẹn ở nhà.”

Dứt lời, nắm tay Ninh Đường liền rời đi.

Vào xe, Ninh Đường hồi tưởng hai tay Lăng Hạo đặt qua đỉnh đầu, không chút do dự quỳ xuống, không khỏi bị Lăng Hạo soái đến chân mềm, tiểu tâm tư lại lung lay lên. Y ngồi ở ghế sau, đầu dựa vào trên vai Lăng Hạo.

“Lão công…… Vừa rồi thật đáng sợ.”

Ngoài miệng nói như vậy, lại dùng tay ở hầu kết Lăng Hạo đảo quanh.

“Kia muốn lão công an ủi em như thế?”

Lăng Hạo bị câu trầm giọng xuống, dùng tay bắt được tay Ninh Đường tác loạn, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn một chút, ý bảo tài xế đem xe dừng ở ngõ nhỏ sau đó rời đi.

“Người ta muốn côn ŧᏂịŧ lớn lão công hảo hảo an ủi một chút.”

Ninh Đường một năm bị Lăng Hạo dạy dỗ không chút xấu hổ nói ra lời làm người xấu hổ.

“Vậy em phải hảo hảo hỏi nó có nguyện ý hay không.”

Lăng Hạo lôi tay kéo Ninh Đường chuyển qua giữa háng, cảm giác cực nóng từ trên tay truyền đến.

Ninh Đường không nói hai lời, cúi xuống hôn, dùng miệng hàm trụ khoá quần Lăng Hạo, kéo xuống, một đồ vật cực nóng cứng rắn đánh vào trên mặt Ninh Đường. Y dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp qυყ đầυ, còn dùng đầu lưỡi chụp đánh dương cụ phát ra tiếng nước.

“Ân a…… Ngoan……”

Lăng Hạo dùng tay nhẹ xoa đầu tóc Ninh Đường, Ninh Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt tìиɧ ɖu͙© đỏ lên nhìn Lăng Hạo. Nam nhân một phen kéo y, ấn trên chỗ ngồi cùng y trao đổi một nụ hôn sâu. Hôn xong, còn dùng đầu lưỡi liếʍ cánh môi Ninh Đường, tay phải cũng không an phận chuyển qua huyệt khẩu đảo quanh.

“Ân…… Tiến vào…… Lăng Hạo……”

Ninh Đường dựng thẳng eo, dùng côn ŧᏂịŧ ngạnh lên cọ đùi Lăng Hạo, bộ dáng gấp không chờ nổi. Lăng Hạo cũng nhịn không được, dùng ngón tay qua loa khuếch trương vài cái, tách đùi Ninh Đường liền cắm vào.

“Ân a……! Hảo sướиɠ…… Lão công…… Cắm em…… Nhanh lên……”

Hai tay Ninh Đường đỡ vai Lăng Hạo, ở bên tai hắn phun nhiệt khí.

“Sớm muộn gì bị em tiểu tao hóa ép khô.”

Lăng Hạo nghiêng đầu hôn hôn tóc mai Ninh Đường, dùng tay bắt lấy tiểu Ninh Đường nhẹ nhàng xoa bóp lên.

“Ân a a…… Lão công đang sờ côn ŧᏂịŧ tiểu tao hóa, tiểu tao hóa hảo sướиɠ…… Ân a……”

“Hư —— cẩn thận bị nghe được nga.”

Lăng Hạo dứt lời dùng miệng ngăn chặn miệng Ninh Đường, cũng nhanh hơn tốc độ trừu sáp.

“A a a a……”

Ninh Đường sướиɠ tới nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, Lăng Hạo đối điểm mẫn cảm trên người y rõ ràng, hướng về phía nơi yếu ớt nhất hung hăng đỉnh.

“Ngô ngô ngô…… Lão công…… Chậm một chút……!”

Ninh Đường bắt đầu hướng Lăng Hạo yếu thế, thân thể y quả thực không chịu nổi đại kɧoáı ©ảʍ như vậy.

“Ân? Nói câu dễ nghe cầu xin anh.”

Lăng Hạo đem cự vật cắm vào sau đó đột nhiên bất động, dùng tay nhẹ nhàng khảy đầṳ ѵú Ninh Đường.

“Ân a…… Tiếp tục…… Cắm em…… Lão công?”

Ninh Đường rõ ràng lập tức tới cao trào, vừa mới khẩu thị tâm phi hô một tiếng, không nghĩ tới Lăng Hạo cư nhiên thật sự dừng lại. Ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn treo vẻ mặt cười xấu xa, hiển nhiên biết y sắp cao trào.

“Lăng Hạo anh……!”

Ninh Đường dùng răng ở trên vai Lăng Hạo cắn một ngụm.

“Mau thao em…… Em là tao hóa…… Muốn Lăng Hạo ca ca côn ŧᏂịŧ lớn, thao chết em, thao đến cao trào…… Thao chỉ nhận côn ŧᏂịŧ lớn Lăng Hạo ca ca. Ân a……”

Nghe câu nói này, Lăng Hạo thật sự nhịn không được, huống chi Ninh Đường còn không ngừng dùng tiểu huyệt kẹp hắn, mềm mại nộn nộn bọc côn ŧᏂịŧ, còn không ngừng hút.

“Thao chết em, tao hóa.”

Lăng Hạo ôm eo Ninh Đường bắt đầu đại khai đại hợp luận động.

“A a a —— đi đi……”

Không qua vài cái, Ninh Đường liền tước vũ khí đầu hàng, bắn một bụng nam nhân.

“Lăng Hạo, em yêu anh……” Ninh Đường vươn tay vuốt ve gương mặt Lăng Hạo.

“Anh cũng vậy, anh vĩnh viễn yêu em.”

Lăng Hạo nắm tay Ninh Đường hôn, sau đó đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể Ninh Đường.

END