Chương 10-2

“Tô Viễn, thích sao?”

“Ngô?”

Tô Viễn còn chưa kịp khôi phục lại sức lực, mê mang ngẩng đầu lên nhìn Tống Dục, khóe miệng còn dính một sợi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c kéo dài, trông vừa ngây thơ vừa dụ hoặc.

“Có thích đi ra ngoài chơi hay không?”

Tống Dục trực tiếp bế Tô Viễn ngồi lên trên đùi y, thuật lại câu hỏi vừa hỏi cậu, ánh mắt lộ ra vài phần lơ đãng nhìn về phía Tô Viễn.

“Thích…”

Tô Viễn chịu không nổi mà nghiêng mặt quay đi, bên tai đã đỏ một mảng, cũng không giống ngày thường thẹn thùng không đáp lời nào, cậu nhỏ giọng đáp lại Tống Dục, khiến y không nhịn được mà lộ ra ý cười.

Thấy Tống Dục bật cười, Tô Viễn cũng lén trộm vui vẻ, Tống Dục thấy thế liền kinh hỉ ôm lấy ngậm cắn vành tai thiếu niên một lúc mới buông ra.

Sau khi chỉnh lý một phen, Tống Dục liền mang theo Tô Viễn lên xe lái đến trung tâm thành phố.

“Cái này trông thế nào?”

Trang phục trong tiệm đều là hàng tinh tế, Tống Dục rất hứng thú chọn trúng một cái áo khoác, cầm lấy đưa cho Tô Viễn đang đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc mà đánh giá khuôn mặt ngày càng hồng nhuận của tiểu mẹ kế.

“Ô…. Nhưng, có thể….”

Đôi tay Tô Viễn dường như đang lén lút che lại ngực, nghe thấy âm thanh của con riêng, cậu không thể không ngẩng đầu lên nhìn áo khoác mới.

Đến lúc kết thúc, hai vệ sĩ phía sau trên tay đã đầy những túi, đều là Tống Dục chọn lựa cho Tô Viễn. Lúc đầu Tô Viễn còn tham gia, nhưng mà thời gian càng lâu, Tô Viễn liền càng cảm nhận được tâm tư tà ác của Tống Dục khi không cho cậu mặc nội y.

Từ sau ngày cậu bị hút ra sơ nhũ, hai vυ" Tô Viễn dần dần bắt đầu tiết ra sữa, thậm chí thỉnh thoảng còn sinh ra cảm giác trướng sữa ở hai bầu vυ".

Hôm nay vốn dĩ còn chưa có cơ hội trộm nặn sữa ra, hai vυ" lúc này đã căng sữa đến tròn trịa nặng trĩu. Cố tình con riêng còn không cho tiểu mẹ kế mặc nội y, sợi vải nhung thô ráp không ngừng ma sát lên đầṳ ѵú mẫn cảm, Tô Viễn mỗi một bước đi đều phải cố gắng cắn môi, nhẫn nhịn không cho tiếng rêи ɾỉ bật ra, hai mắt cũng dần mông lung ướt nước, bàn tay bấu víu chặt cánh tay Tống Dục.

Hơn nữa sau khi đầṳ ѵú cọ xát vào vải, hạ thể bị đã chơi đùa chín muồi dần dần âm thầm hưng phấn, bên trong l*и nhỏ chảy ra từng dòng nước sốt dính nhớp. Cứ như vậy, viên đá quý kẹp bên trong trở nên trơn nhớt bắt đầu rớt ra. Tô Viễn lúc nào cũng kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn cảm nhận được viên đá trên kẹp âm đế từng chút từng chút trượt ra khỏi hoa huyệt ấm áp, nhưng cậu lại không có biện pháp nào để ngăn lại không cho hết thảy mọi việc phát sinh.

“Có thể hay không, đi đến phòng vệ sinh trước… Tống Dục, ta…..”

“Như vậy đi, tới phòng thử đồ kia mặc thử xem thế nào, nếu phù hợp chúng ta liền mua hết?”

Tống Dục dường như biết rõ ý tứ của Tô Viễn, nhưng lại lơ đãng lôi kéo cậu đi vào bên trong một phòng thay đồ. Tô Viễn bất đắc dĩ chỉ có thể cắn môi, miễn cưỡng cầm quần áo vào phòng thay, vì thế không để ý đến Tống Dục trộm quay ra bên ngoài làm một cái thủ thế, tức khắc mọi người đều tản đi hết, xung quanh phòng thay đồ liền không còn một bóng người.

Tô Viễn thở hổn hển miễn cưỡng cởi ra áo khoác, đang chuẩn bị thay đồ khác, liền bị Tống Dục từ phía sau ôm trọn vào trong ngực, đem đầu gác lên vai Tô Viễn.

“Đừng như vậy! Sẽ, sẽ bị nghe thấy…”

Cảm nhận được bàn tay to lớn của con riêng đang đem áo lông trên người cậu kéo xuống dưới ngực, Tô Viễn kinh hoảng thất thố mà ngăn lại hành động lớn mật của Tống Dục.

“Hư – nhỏ giọng chút, ta giúp mẹ nhỏ hút bớt sữa, miễn cho làm bẩn quần áo, sẽ bị người phát hiện.”

Tống Dục cũng theo đó mà diễn, giả vờ như bên ngoài còn phục vụ và vệ sĩ, vừa thầm thì vừa không chút chậm trễ đem quần áo Tô Viễn kéo hết xuống dưới.

Trong gương, bụng lớn của thiếu niên nhân thê xinh đẹp đang mang thai vốn dĩ bị che lấp giờ đây hoàn toàn bại lộ, hai bầu tuyết nhũ trắng nõn xinh xắn vì mang thai nên càng thêm trướng lớn vểnh lên ở trước ngực, đem áo lông cản lại không cách nào kéo xuống.

Nếu các cô gái ở quầy bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ đều sẽ kinh ngạc đến không nói thành lời. Mọi người đều cho rằng đó là công tử nhiều tiền của đại gia nào bồi tình nhân chưa lập gia đình đến lựa quần áo, không ai nghĩ tới Tô Viễn mặt mềm còn búng ra sữa đã mang thai, mà hài tử trong bụng cũng không phải là con của người đi bên cạnh.

“Mẹ nhỏ thật mê người, ngươi nói xem, nếu bị mấy người ngoài kia biết mẹ nhỏ đã mang thai, sẽ kinh ngạc đến mức nào?”

Tống Dục dùng mười ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tô Viễn, khiến Tô Viễn mẫn cảm xấu hổ đến run lên, căn bản không dám tưởng tượng đến cảnh tượng bản thân bị các cô gái ấy phát hiện.

“Cầu ngươi, nhanh lên…. Ô, đã, đã không chịu nổi!”

Tô Viễn thấy chính mình đang nhòe lệ trong gương, nước mắt từng giọt từng giọt từ khóe mi lăn xuống, nhưng vẫn chủ động ôm lấy Tống Dục,cầu xin con riêng, người duy nhất giờ phút này có thể cứu vớt lấy cậu.

Tống Dục cũng không biểu hiện ra điều gì, không làm khó Tô Viễn, ôm Tô Viễn đặt lên chiếc ghế nhỏ trong phòng thay quần áo, đầu lưỡi tình sắc liếʍ láp một viên đầṳ ѵú, sau đó đem hết phần quầng vυ" đều ngậm vào trong miệng, tùy ý mυ"ŧ cắn.

“A….. Ô, chậm một chút, quá nhanh! Đừng, đừng hút….”

Đôi tay Tô Viễn còn treo vạt áo lông, làm cho Tống Dục đang liếʍ mυ"ŧ trước ngực càng thêm hưng phấn. Cả người Tô Viễn đều tựa lên mặt tường phía sau, không chịu nổi mà bắt đầu run rẩy, rêи ɾỉ không thôi.

Tống Dục dĩ nhiên sẽ không dừng lại theo lời Tô Viễn, chỉ lo hút vào dòng sữa tươi mát thơm ngọt, đôi tay sờ soạng cởi ra quần mẹ kế.

Mãi đến khi hai bầu vυ" trướng sữa của Tô Viễn đều bị Tống Dục uống hết, hạ thể tiểu nhân thê cũng trần như nhộng, quần đã sớm bị Tống Dục lột ra ném trên mặt đất, hai đùi trắng nõn bị nâng lên cao đè ép ở hai bên eo sườn, tư thế dâʍ ɭσạи đến cực điểm.

“Hừ, phía dưới đều đã ướt thành như vậy, bên trong l*и mẹ nhỏ không ngừng chảy nước miếng, là đói bụng rồi sao?”

Tống Dục dùng ngón tay đâm vào l*и nhỏ nóng ướt dính đầy dịch nhờn, nhẹ nhàng moi móc, sau đó kéo ra viên đá quý bên trong ra, làm cho Tô Viễn không ngừng há miệng dồn dập hít thở như thiếu khí.

“Đừng, đừng đùa nơi đó…. Sẽ, sẽ không được….”

Hai mắt Tô Viễn chứa đầy thủy quang, vừa sợ hãi vừa thẹn thùng muốn ngăn cản hành động càn quấy của Tống Dục, nhưng chỉ có thể vô lực mà ôm lấy hai chân chính mình nghẹn ngào khẽ nấc.

Tống Dục thuần thục cầm lấy vòng âm đế, không màng đến ánh mắt tuyệt vọng của Tô Viễn, y nhếch môi, tay không ngừng lôi kéo viên đá, ngay lập tức thân thể trắng nõn của mẹ kế theo tiết tấu xoay vặn kéo thả vòng tròn giữa hai chân của nam nhân mà bắt đầu vặn vẹo. Giống như một con thiên nga trắng muốt bị thợ săn bắt được nhược điểm, chỉ có thể rêи ɾỉ tùy ý cho thợ săn đùa nghịch dâʍ ɭσạи.

Công dụng của vòng âm đế giữa hai chân Tô Viễn dường như đã bị phụ tử Tống gia này chơi đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Tô Viễn vừa mới bị hút sữa xong lúc này thân thể lại căng thẳng, khóc lóc thừa nhận tư vị âm đế bị vật nặng treo lên. Tống Dục thỉnh thoảng dùng tay nhẹ nhàng búng lên viên đá, làm cho nó như con lắc mà qua lại vô số lần, cho nên âm đế béo mập cũng theo đó mà bị lôi kéo đến biến hình liên tục, l*и nhỏ mẫn cảm trong nháy mắt phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi.

“Nơi này của mẹ nhỏ, quả thực vô cùng mẫn cảm. Thân thể đã bị phụ thân chơi đến dị dạng, nhưng ngoài ý muốn lại thật sự mê người.”

Tống Dục dần dần nổi lên hứng thú, không chút khách khí mà bình luận thân thể Tô Viễn, lại khiến chó Tô Viễn không chịu nổi mà lần nữa nức nở. Dù cho cậu có cố kìm nén không thốt ra tiếng rên nào, nhưng vẫn bị âm đế hoàn kia tan khốc tra tấn buộc cho cao trào phun nước, hoàn toàn không giữ được đường sống trước mặt con riêng.

Nhưng mà cố kỵ người ở bên ngoài, Tô Viễn hôm nay dị thường mẫn cảm sợ hãi, khiến cho lúc Tống Dục tiến vào trong cơ thể cậu sảng khoái đến thở dài một hơi. Y cũng không nói cho Tô Viễn bên ngoài sớm đã không có người, chỉ ôm Tô Viễn điên cuồng đưa đẩy.

Cuối cùng Tô Viễn bị Tống Dục chơi đến không rảnh để lo bên ngoài có ai, đỡ lấy bụng thai kêu khóc không ngừng, mãi cho đến khi l*и bị đυ. sưng, cao trào mấy lần thì cả người cũng đã vô lực mà nằm ngửa ở trên ghế.

Lúc này Tống Dục mới trở về giống như thường ngày, đem tiểu mẹ kế bị ăn sạch sẽ ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.

“Ô, ngươi, ngươi thật quá đáng……. Tống Dục……”

Tô Viễn bị khi dễ đến tàn nhẫn, lúc này đang nghẹn ngào, tựa hồ như đã thật sự sinh khí, làm cho Tống Dục có chút luống cuống không biết phải làm sao.

“Mẹ nhỏ, đừng khóc được không?”

Tống Dục chỉ có thể thân mật mà hôn từng chút lên khóe mắt Tô Viễn, liếʍ đi những giọt nước mắt chảy xuống, nếm thấy vị mặn mặn, lại bị dáng vẻ Tô Viễn trong lòng làm cho khẩn trương.

Chính mình hôm nay dường như có chút hơi ác.

“Vì cái gì, vì cái gì muốn như vậy…. bị phát hiện thì phải làm sao?”

Tô Viễn nghẹn ngào còn đang khóc nấc, nào nghe được tiếng Tống Dục khuyên dỗ, Tống Dục an ủi muốn y ngừng khóc nhưng không được thì càng đau lòng.

Y gắt gao ôm chặt Tô Viễn, sợ mẹ kế trốn tránh, có chút trẻ con mà đem đầu dụi lên tóc Tô Viễn, chặt chẽ giam chặt thiếu niên trong l*иg ngực.

“Ta đã sớm kêu bọn họ đi rồi, xung quanh nơi này đều không có ai, Tô Viễn, đừng khóc….”

Tống Dục càng an ủi, Tô Viễn nghe xong lại càng thêm khổ sở. Chính mình cố kìm nén lâu như vậy, trong mắt Tống Dục chẳng khác nào hành động khiến y trêu đùa tình thú, căn bản là không có suy xét đến cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi của chính mình.

Cuối cùng Tống Dục cũng không có biện pháp, đành miễn cưỡng giúp Tô Viễn mặc xong quần áo, liền trực tiếp bế ra xe trở về nhà.

Tống trạch, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chày, Tống Dục nhíu mày dựa vào cánh cửa bên ngoài phòng tắm, có chút không vui mà nhìn thân ảnh không ngừng đong đưa trong kia.

Rõ ràng là muốn cho Tô Viễn một kinh hỉ, nhưng lại không nhìn được mà làm quá trớn. Tô Viễn lại không nhớ tới, hôm nay chính là sinh nhật âm lịch của cậu.

Tô Viễn lúc này đang đỏ mắt, dùng nước rửa sạch thân thể, thấy bóng dáng ở ngoài cửa cũng không thèm để ý, coi như không có phát hiện ra mà tiếp tục tắm rửa

Nhưng mà Tống Dục cũng không nhẫn nại được lâu, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, mặc kệ quần áo bị nước thấm ướt nhẹp, lập tức ôm lấy Tô Viễn trong bồn tắm.

“Tô Viễn, đừng nóng giận được không, ta….”

“Tránh ra, cầu ngươi đừng có như vậy!”

Tô Viễn hoảng loạn hất tay muốn đuổi Tống Dục đi, lại không khống chế được lực độ, lập tức liền giáng xuống Tống Dục một bạt tai, vòi hoa sen còn xối lên y một thân nước ướt nhẹp, không khí ngay lập tức an tĩnh, chỉ có âm thanh Tống Dục ho khan cùng thở dốc.

Vòi hoa sen vẫn tiếp tục phun nước, Tô Viễn sửng sốt nhìn tay của mình, không thể tin nổi vừa rồi chính cậu cư nhiên lại đánh Tống Dục.

Bộ dáng luôn thong dong của con riêng lúc này dường như bị đánh vỡ. Quần áo cả người ướt đẫm, che miệng thống khổ ho khan, dáng vẻ đó của thiếu niên khác hẳn với hình ảnh Tống Dục trong ấn tượng của Tô Viễn.

Tống Dục lúc này cũng vô cùng mệt mỏi, ho ra mớ nước bị sặc lúc nãy, y không nhớ nổi chính mình đã bao lâu rồi không gặp phải loại tình huống chật vật đến như vậy.

Tô Viễn run rẩy tắt đi vòi sen, không dám tới gần con riêng phía trước, chỉ yên lặng mặc lên áo tắm dài, muốn đến nâng Tống Dục dậy nhưng lại do dự không muốn tới gần.

Là y làm ra loại chuyện này trước, như vậy, sao mình cần phải đi xin lỗi ?

Nhưng lúc này Tống Dục cũng không có bất kỳ tức giận gì, y lẳng lặng ôm mặt, cảm thụ được má trái đang đau đớn nóng rát.

Có một loại cảm giác làm nghiêng trời lệch đất khuấy đảo trong nội tâm Tống Dục, y nhịn không được mà muốn cười, nhưng thốt ra là những tiếng ho khan càng thêm kịch liệt.

“Ngươi, là tự ngươi chuốt lấy, ta vốn dĩ…..”

Tô Viễn thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được mà vươn tay ra, lúc sắp chạm vào Tống Dục thì bị y cầm lấy nhẹ đẩy ra.

Tống Dục vẫn ho như cũ, không nói ra lời, chỉ nén khó chịu lắc đầu với Tô Viễn. Khuôn mặt tuấn mỹ lúc này có chút tiều tụy, nửa mặt bên trái cũng bắt đầu sưng to lên.

Tô Viễn sợ hãi không dám nói tiếp, chỉ nhìn Tống Dục trước mắt mà tâm thần rối rắm, bị Tống Dục nhìn đến cả người khẩn trương, giống như chính cậu đã làm ra chuyện gì đó khiến cho con đường từ đây bắt đầu thay đổi, rốt cuộc không trở về được nữa.

Tống Dục chật vật rời khỏi phòng tắm, thậm chí Tô Viễn còn không kịp nhìn lại vết thương cậu ra tay có nặng không, trong phòng tắm chỉ còn mình cậu, im ắng, tựa hồ như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là hư ảo, chỉ có từng đợt đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới kia nhắc nhở cậu hết thảy không phải là mộng.

Ra khỏi phòng tắm, tầm mắt Tô Viễn dừng lại trên bàn phòng khách, tức khắc dừng chân.

Trên bàn đã được đặt một cái bánh kem tinh xảo, nhưng trên bề mặt lại có dòng chữ viết chúc phúc xiêu xiêu vẹo vẹo bằng mứt trái cây, trông vô cùng hài hước. Bên cạnh còn có một hộp quà lớn, Tô Viễn mở ra liền thấy bên trong là mấy quyển sách cũ, trong sách chú thích dày đặt, chắc hẳn rằng chủ nhân của đống sách này vô cùng quý trọng chúng.

Tô Viễn nhẹ nhàng vuốt ve gáy sách đã bị mài mòn, trầm mặt đi trở về phòng, hôm nay, cậu đã được như ý nguyện mà trở về phòng ngủ chính của cậu và Tống Thao.

Ngày hôm sau, Tống Dục sốt cao.

Nhưng mặc dù như thế nào y đều không chịu đi bệnh viện, thậm chí còn không bước chân ra khỏi cửa phòng nửa bước, chỉ cất giọng khàn đặc bảo muốn nghỉ ngơi mấy ngày, khiến người hầu trong nhà gấp đến độ xoay vòng.

Tô Viễn là người hiểu rõ ngọn nguồn.

Tống Dục còn đang ở độ tuổi thiếu niên, căn bản sẽ không nguyện ý để cho người khác thấy dấu tay trên mặt của mình, nhưng mà tình huống lúc này khiến cho Tô Viễn không chút nào do dự, cậu đi đến phòng Tô Viễn nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiểu phu nhân, thiếu gia còn đang phát sốt, vì hài tử trong bụng, người vẫn nên là trở về trước đi.”

Tô Viễn đang muốn đẩy cửa thì một vệ sĩ đột nhiên đi tới, ngăn cản tay Tô Viễn.

“Ta, ta chỉ là tới đưa thuốc, sẽ không…..”

Tô Viễn có chút phản ứng không kịp, không biết làm sao mà nhìn về phía vệ sĩ. Rõ ràng hôm trước chính cậu vẫn còn bị Tống Dục tự nhiên ôm bước ra ngoài, thậm chí buổi sáng cũng từng trong phòng con riêng tỉnh dậy, nhưng hôm nay đến gõ cữa cũng đều bị vệ sĩ ngăn cản.

“Đa tạ phu nhân, thuốc ta sẽ thay người chuyển cho thiếu gia, thỉnh người hãy về phòng trước đi. ”

Vệ sĩ cũng có chút ngượng nghịu mà nhìn Tô Viễn. Ngày hôm qua lúc Tống Dục bồi Tô Viễn đi dạo phố, không biết vì cái gì mà quan hệ giữa hai người vừa có chút tốt đẹp liền bất ngờ chuyển xấu, thậm chí thiếu gia còn căn dặn không được cho tiểu phu nhân tiến vào dù chỉ một bước.

Cửa phòng trước mặt vật đóng im ỉm, người bên trong đã nghe thấy hết tất cả động tĩnh ở ngoài, nhưng vẫn trầm mặc không đáp lại nửa lời. Tô Viễn không tự chủ được mà khẽ nắm chặt hộp thuốc trên tay. Sau khi đưa thuốc cho vệ sĩ, lòng cậu có chút chết lặng mà quay trở về phòng ngủ chính.

Có lẽ như vậy cũng tốt, trở về quan hệ mẹ kế con riêng bình thường, về sau khi Tống Thao trở lại cũng sẽ không phát hiện ra cái gì, cái gì cũng coi như chưa phát sinh, hài tử trong bụng của Tống Thao cũng sẽ chậm rãi lớn lên, hết thảy đều trở về quỹ đạo.

Tô Viễn vuốt ve sách cũ trong tay, đột nhiên cảm thấy mấy ngày vừa qua tựa như không chân thật, giống như sẽ tùy thời mà biến mất không còn chút vết tích, một chút cũng không lưu lại.