Chương 10-1

Đã lâu rồi chưa ngủ ngon đến như vậy, Tô Viễn hơi mở mắt, mê mang mà đánh giá xung quanh, phát hiện cậu hiện tại không phải ở trong phòng Tống Thao. Phía sau lưng cậu còn dán sát vào một khối thân thể nam nhân, chỉ cần Tô Viễn hơi động một chút thì đều có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ do da thịt ma sát.

"Ô..."

Cuối cùng Tô Viễn nhớ đến Tống Thao đã đi công tác, mà chính cậu trong ngày đầu tiên trượng phu rời khỏi nhà, đã bị con riêng đưa vào trong phòng, thậm chí còn qua đêm ở trên giường Tống Dục!

Tô Viễn nhất thời đỏ mặt lên, muốn đẩy ra cánh tay giam cầm cậu, nhưng nháy mắt, một căn dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn đỉnh vào khe thịt khiến cậu sợ đến mức thiếu chút nữa la hoảng lên.

Cùng Tống Thao kết hôn đã lâu như vậy, Tô Viễn đã không còn là một xử nữ đối với loại sự việc này ngây ngô. Đã rất nhiều lần vào buổi sáng Tống Thao nổi lên du͙© vọиɠ, đều sẽ trực tiếp nắm lấy mắt cá chân Tô Viễn kéo ra, ở trong chăn trực tiếp ôm eo Tô Viễn đυ. vào.

Tô Viễn thường xuyên bị Tống Thao chơi đến tỉnh ngủ, còn chưa kịp phản ứng đã mềm nhũn nằm sấp trên giường, tùy ý trượng phu phát tiết du͙© vọиɠ trong thân thể cậu.

Về sau số lần càng tăng lên, Tô Viễn thậm chí cũng đã quen với loại chuyện này, cũng biết rằng nam nhân vào buổi sáng sớm thân thể sẽ có phản ứng như vậy.

Nhưng mà lúc này cảm giác bị ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của con riêng đâm ở chỗ giữa hai chân hoàn toàn khác hẳn so với tư vị bị trượng phu Tống thao đùa bỡn mật huyệt, cảm giác cấm kỵ khiến Tô Viễn càng thêm xấu hổ mà nức nở, không ngừng vặn vẹo vòng eo hòng thoát khỏi dươиɠ ѵậŧ con riêng đang cố ý chạm vào l*и ướt đẫm.

"A.... ngô, đừng...."

Mặc kệ Tô Viễn giãy giụa trốn tránh như thế nào, đều không thể thoát khỏi căn hung vật kia, thậm chí còn bị trêu chọc đến thở hổn hển. Tống Dục bị mẹ kế nhỏ lăn lộn như thế, cũng đã sớm tỉnh lại, nhưng y không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn Tô Viễn trong ngực trộm vặn vẹo tránh khỏi giam cầm.

"Tỉnh lại liền ăn vụng tiểu Tống Dục, mẹ nhỏ cũng thật hư."

Tống Dục rốt cuộc nhịn không được mà ôm chặt Tô Viễn, nhẹ nhàng cắn lên vành tai mẹ kế. Âm thanh vừa mới tỉnh lại còn mang theo chút trầm khàn, lại ngoài ý muốn gợi cảm mê người. Tô Viễn hoảng loạn quay đầu, vừa lúc đối diện cùng đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười của Tống Dục.

Đây là độ tuổi dần dần trưởng thành, trên người Tống Dục lúc này tỏa ra pheromone nồng đâm, ngọn tóc không chút nghe lời mà vểnh lên ở bên tai, có vài sợi còn rơi xuống khóe mắt y, khiến y trông như có chút mệt mỏi. Thiếu niên kia đường cong rõ ràng, cơ bắp không khoa trương nhưng cực kỳ rắn chắc, hình ảnh khiến Tô Viễn nhìn thôi cũng đủ mặt đỏ tai hồng, huống chi lúc này cậu đang bị cánh tay kia gắt gao ôm chặt vào trong l*иg ngực.

Dù cho đã có biết bao nam nam nữ nữ nhào vào trong lòng, nhưng Tống Dục lại chưa từng đem người nào mang về chung cư riêng của y, càng không nói đến việc cùng y ngủ chung, cùng y tỉnh dậy trên một cái giường. Bởi vì đoạn tình cảm thất bại của cha mẹ, trong một đoạn thời gian dài Tống Dục đối với loại chuyện này có chút bài xích.

Nhưng hiện tại, ở dưới ánh nắng sớm, nhìn Tô Viễn đỏ mặt, từ trong l*иg ngực y mà tỉnh lại, Tống Dục ngoài ý muốn lại không thấy chán ghét, thậm chí còn muốn đem mặt vùi vào cổ Tô Viễn, thân mật mà hôn ngửi lấy hương vị của cậu, thậm chí còn muốn ngậm lấy vành tai tinh tế kia, chậm rãi liếʍ láp khıêυ khí©h.

"Ô...... Ân ha, đừng, ngứa quá...."

Tô Viễn nhịn không được muốn né tránh hành động thân mật tán tỉnh của con riêng, lại bị Tống Dục vừa ôn nhu vừa cường thế giữ lấy khuôn mặt, giống như con mồi run rẩy bị thợ săn đánh dấu.

Mãi đến khi Tống Dục hôn lên đôi môi Tô Viễn, nhẹ ngàng đem đầu lưỡi đưa vào, Tô Viễn mới hoàn hồn mà giãy giụa, nhưng cũng không thể thoát khỏi cái hôn tình sắc đầy lưu luyến này của Tống Dục.

Tống Dục hôn đến khi hô hấp của người trong lòng dần rối loạn, mới không nỡ mà buông ra, vô cùng thích ý mà đem cằm đặt lên đầu tóc mềm mại của Tô Viễn. Bởi vì thân thể Tống Dục cao hơn so với mẹ kế một cái đầu, nên lúc này tiểu nhân thê hoàn toàn bị vây hãm trong l*иg ngực, xấu hổ đỏ mặt mà đẩy con riêng ra.

"Chào buổi sáng, Tô Viễn."

Thanh âm trầm thấp từ sau lưng truyền đến, Tô Viễn lại không biết nên trả lời như thế nào, chier có thể miễn cưỡng đè xuống xao động kỳ quái trong nội tâm, trốn tránh không dám ngẩng đầu lên cùng Tống Dục đối diện.

Chính cậu cùng Tống Thao chưa bao giờ có những hành động cử chỉ như vậy, thậm chí trong lòng cậu biết đây chính là những hành động thân mật mà chỉ có tình nhân mới dành cho nhau, nhưng mà Tô Viễn lại chưa từng trải nghiệm qua loại tình cảm này nên cậu có chút mờ mịt cùng sợ hãi, căn bản không dám đối diện với loại tình cảm cấm kỵ hoang đường này.

"Mẹ nhỏ lại phân tâm, không muốn chào buổi sáng với ta sao?"

Tống Dục ủy khuất mà ôm Tô Viễn vào trong lòng, khiến Tô Viễn càng thêm xấu hổ mà cúi đầu xuống, muốn đẩy ra Tống Dục đang dán phía sau lưng.

"Đừng như vậy, Tống Dục..... Ngươi, ngươi vẫn nên để ta trở về đi.."

Tô Viễn rốt cuộc nhìn không được mà ngước lên nhìn về phía con riêng, muốn từ trong ngực của y thoát ra, nhưng dù có cử động thế nào cũng không rời đi được.

"Ta sẽ không nói cho Tống Thao..... coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?"

Tống Dục nhìn Tô Viễn rưng rưng trong l*иg ngực của mình, cảm giác bực bội trong người không tự chủ được mà dâng lên.

"Chúng ta thay quần áo trước."

Đối mặt với cầu xin đáng thương của mẹ kế, Tống Dục chỉ coi như là không nghe thấy, cầm lấy y phục mà người hầu đã sớm chuẩn bị sẵn ở một bên mặc lên cho Tô Viễn.

Tô Viễn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp với Tống Dục, từ trên giường ngồi dậy, có chút run rẩy mà nhìn con riêng đang thu thập ở bên cạnh.

Từ lúc Tô Viễn gả cho Tống Thao và trở thành thê tử của nam nhân, hầu như lúc nào cũng bị hắn nuôi nhốt trong nhà, ngày thường cũng chỉ có thể mặc lên áo ngủ tơ lụa mỏng manh, để tiện cho việc nam nhân tùy thời tùy chỗ mà ôm vào đùa bỡn thân thể tiểu thê tử, cho nên Tô Viễn cơ hồ không bao giờ mặc qua các loại quần áo bình thường.

Tống Dục lần này chọn cho cậu một bộ trang phục mang đậm hơi thở của thiếu niên, áo nhung xanh dương có hoa văn nhỏ, phối hợp với một kiện áo khoác màu xám, nhìn qua có vẻ ôn nhu mà lại nội liễm.

Nhưng mà, Tống Dục cũng có điểm xấu xa, y thế nhưng lại không đưa nội y cho mẹ kế nhỏ.

Hai luồng phì nhũ vểnh cao bị vải nhung bao bọc, sợi vải hơi thô ráp cọ qua hai đỉnh đầṳ ѵú, làm nó dần dần nhô ra, đỉnh lớp áo lên thành hai quả nhỏ dụ hoặc, nếu có ai đó cẩn thận quan sát kỹ một chút là có thể biết được bên trong không có mặc bất kỳ một cái gì.

Vòng âm đế giữa hai chân cũng là một vấn đề, Tô Viễn cắn môi, không thể không nhếch mông lên để Tống Dục đem viên đá trên vòng kim sắc kia nhét vào lỗ huyệt, cậu nỗ lực kẹp lấy dị vật lạnh lẽo để nó không bị rơi xuống tùy ý đong đưa, lôi kéo âm đế mẫn cảm.

Nếu không kể tới bụng thai đã lớn bị áo nhung rộng che khuất thì Tô Viễn chẳng khác gì so với các thiếu niên cùng tuổi, nếu không quan sát kỹ thì không phát hiện ra cậu đã mang thai.

Tống Dục rất vừa lòng khi thấy mẹ kế nhỏ đỏ mặt ngoan ngoãn mặc vào quần áo mà y chuẩn bị, có chút vô thố mà đưa Tô Viễn tới trước gương.

"Đẹp không? Ngày đó ta thấy, liền cảm thấy thật thích hợp với mẹ nhỏ."

Tô Viễn nghe xong cả gương mặt đều đỏ bừng, ngón tay siết chặt vạt áo. Tống Dục không chút nào để ý, chỉ giúp Tô Viễn sửa sang lại cổ áo, sau đó chính mình trần trụi nằm ngã trên giường, có chút mệt mỏi mà xoa xoa thái dương.

"Hôm nay phải làm cái gì?"

Tô Viễn hoang mang hỏi, ngày thường ở nhà cậu cũng chẳng mặc loại quần áo như thế này.

"Mang ngươi ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình, khó có được dịp Tống Thao không có ở nhà, không phải sao?"

Tống Dục nhắm mắt lại tùy ý trả lời, Tô Viễn tình cờ phát hiện ở khóe mắt con riêng có một nốt lệ chí, khiến cho khuôn mặt y có thêm vài phần hương vị.

Trong lúc nhất thời, Tô Viễn thừa dịp con riêng nhắm mắt không nhìn thấy mình, cậu ngơ ngác mà nhìn Tống Dục, ngay cả kinh hỉ được ra khỏi Tống trạch cũng không khiến cậu có phản ứng.

Tống Dục lúc này lại đang thầm nghĩ, Tô Viễn sợ là đã quên mất hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu rồi. Vừa lúc thừa dịp Tống Thao không ở nhà, liền đem Tô Viễn ra bên ngoài chúng mừng một chút, buổi tối bánh kem cũng sẽ được đưa đến đây.

Tưởng tượng đến Tô Viễn sẽ lộ ra nhiều biểu tình kinh ngạc, Tống Dục không nhịn được mà có chút chờ mong, hoàn toàn không còn bộ dáng thành thục ổn trọng thường ngày.

"Nhìn cái gì vậy? Mẹ nhỏ, ta đây còn chưa có mặc quần áo."

Tống Dục đột nhiên mở to mắt, nhếch môi cười nhìn về phía Tô Viễn đang hoảng loạn quay đầu, ngay sau đó y liền đem quần áo bên cạnh ném về phía mẹ kế nhỏ. Tô Viễn vội vàng tiếp được, sau đó mới hiểu, Tống Dục là muốn cậu giúp y thay y phục.

Tiểu mẹ kế vừa mới được Tống Dục cẩn thận khoác lên quần áo mới, lúc này mặc dù ngượng ngùng cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể cầm lấy y phục đi tới bên cạnh con riêng, có chút vụng về mà giúp y mặc lên.

Nửa người trên đều rất thuận lợi, chỉ là lúc giúp Tống Dục cài nút, bất ngờ bị hôn trộm một cái, Tô Viễn bụm mặt có chút vô thố cùng oán trách mà nhìn Tống Dục, khiến y cảm thấy vô cùng thú vị mà bật cười.

"Ngươi, ngươi còn như vậy, ta liền không giúp ngươi mặc quần áo."

"Nhưng mà lúc mẹ nhỏ tiến đến, môi ta liền hơi ngứa, nên muốn hôn một chút."

Tống Dục có chút vô lại mà đem Tô Viễn đang muốn lui ra sau kéo tới, lời nói nghiêm túc nhưng lại tràn đầy ý cười nhìn vào mắt Tô Viễn. Tô Viễn bị nhìn đến cả người đều nóng lên, mơ mơ hồ hồ bị Tống Dục ôm vào trong l*иg ngực, bị bắt ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn sâu của y.

Tiếng nước dính nhớp cùng tiếng thở dốc của thiếu niên thỉnh thoảng lại vang vọng khắp phòng. Tô Viễn nhắm lại hai mắt hoàn toàn bị cái hôn vừa cường thế vừa ôn nhu này vây lấy, cả người thuận theo mà ôm lấy cổ Tống Dục, để cho đầu lưỡi con riêng tùy ý tham nhập vào trong khoang miệng, ôm lấy đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng quấn quýt đảo lộng.

"Ô......"

"Thoải mái không, phụ thân có thường xuyên hôn ngươi như vậy không?"

Tống Dục cũng có chút động tình, thấp giọng thở dốc, nhìn tiểu nhân thê trong lòng ngực khóe mắt đã ửng đỏ, thân thể run nhẹ, bộ dáng tràn ngập sắc tình.

"Không có.... Ngô, sẽ không như vậy......"

Tô Viễn nức nở kẹp chặt hai chân, có chút khẩn trương mà ghé vào l*иg ngực con riêng trả lời.

Tống Thao căn bản sẽ không hôn cậu như vậy, đối với hắn mà nói, chỗ diệu kỳ nhất trên cơ thể Tô Viễn chính là miệng l*и khẩn trí ướt nóng giữa hai chân kia.

Mà hắn hưởng thụ nhất chình là, sau một ngày mỏi mệt trở về từ công ty, đem tiểu thê tử đẩy ngã trên giường, lột xuống quần áo, gắt gao quan sát biểu tình hoảng loạn xấu hổ của Tô Viễn, sau đó trực tiếp tiến vào bên trong thân thể cậu tùy ý rong ruổi, sẽ không có dạo đầu hay tình thú này nọ, ngẫu nhiên cũng sẽ làm vài lần khuếch trương cho xong.

Tống Dục nghe xong rất là hưởng thụ, nhưng mà trên mặt lại không có để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ là vỗ vỗ mông Tô Viễn, thúc giục cậu tiếp tục giúp y mặc lên y phục.

Tô Viễn có chút thẹn thùng mà đứng dậy cầm lấy quần giúp Tống Dục mặc vào. Nhưng mà kéo lên tới giữa háng Tống Dục, lại gặp phải dươиɠ ѵậŧ cương lớn cứng rắn, dù có muốn kéo quần lên như thế nào cũng không được. Tô Viễn chỉ có thể đỏ mặt ngẩng đầu nhìn lên Tống Dục, giống như hy vọng y có thể giúp cậu nghĩ biện pháp.

"kéo không lên sao, mẹ nhỏ có muốn đích thân giúp ta đem tiểu Tống Dục không nghe lời này làm mềm?"

Tống Dục hoàn toàn không có khả năng bỏ qua cơ hội như thế này, trực tiếp đưa ra phương pháp bắt Tô Viễn giải quyết.

"Ta, ta không được..... Quá ngạnh..."

Tô Viễn thử dùng tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhếch lên cao của Tống Dục, có chút sợ hãi mà ấp úng, lại vẫn không chịu được ánh mắt thúc giục của con riêng mà nỗ lực dùng tay vuốt ve lên xuống.

Nhưng mà, ©ôи ŧɧịt̠ càng sờ càng thô tráng, nhưng mãi lại không có dấu hiệu bắn tinh, làm cho Tô Viễn vuốt đến tay đều mỏi, hô hấp cũng dần dồn dập, thỉnh thoảng còn sẽ ngẩng đầu lén lút ngắm nhìn Tống Dục một cái.

« Mẹ nhỏ không được lười biếng, tiểu Tống Dục muốn mẹ nhỏ liếʍ nó, được không ? »

Tô Viễn nghe xong, nước mắt lập tức tích tụ ở hốc mắt, nhưng vẫn cúi đầu dùng miệng ngậm lấy gậy thị Tống Dục, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, liếʍ láp. »

Mùi hương giống đực nhàn nhạt cùng vị tanh mặn nhanh chóng tràn ngập trong miệng Tô Viễn, hun cậu cả người nóng lên, thậm chí loại hương vị của dươиɠ ѵậŧ con riêng này làm cậu không tự chủ được mà dần hưng phấn, thân thể cũng nhanh chóng nhớ lại kɧoáı ©ảʍ triều xuy ngày hôm qua.

Tống Dục nhìn hai chân trộm xoắn lại kẹp chặt háng của tiểu mẹ kế thì hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ đỡ lấy ót Tô Viễn nhẹ nhàng đưa đẩy. Tô Viễn hoảng loạn muốn lui về phía sau nhưng đã không kịp rồi, chỉ có thể nức nở gian nan ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ thô to, cố hết sức bú ʍúŧ liếʍ láp dọc theo thân gậy.

Thân thể kiều nhược của tiểu mẹ kế nào phải là đối thủ của tuổi trẻ sung sức của con riêng, nhanh chóng bị Tống Dục đem ©ôи ŧɧịt̠ cắm tới chỗ sâu trong yết hầu, trực tiếp bắn ra. Tô Viễn đã bị Tống Thao huấn luyện ra thói quen uống sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, lúc này cũng từng ngụm đem dịch thể của con riêng không ngừng phun ra nuốt xuống dạ dày, thậm chí còn ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ vô ý làm rơi ra ngoài, còn đem côn ŧᏂịŧ mυ"ŧ đến sạch sẽ, rồi mới ngượng ngùng giúp Tống Dục nhanh chóng kéo quần lên.

Tống Dục hưởng thụ mẹ kế hầu hạ, trong lòng lại nổi lên tâm tư. Không thể nghi ngờ là y đã để lại dấu vết trên thân thể Tô Viễn của phụ thân, cho dù Tô Viễn không có chú ý đến loại thay đổi này, nhưng vẫn khiến y có chút cảm giác khó chịu, thậm chí còn có cảm giác giống như đồ vật của mình bị người khác chạm đến.

Cho dù y thừa dịp phụ thân không ở nhà, đem tiểu mẹ kế đưa lên giường. Tống Dục luôn luôn làm việc khác người, nhưng cơ hồ cũng không phát hiện ra cái gì khác lạ, chỉ là ngạo mạn mà cảm thấy Tống Thao đã già rồi, cũng sớm nên buông tay, không phải sao.