Tết Trung thu hôm đó, Sở Quân Liệt sau khi xin phép phó cửa hàng trưởng cho cậu tan ca sớm liền rời khỏi trung tâm thương mai, còn không quên mua cho ông lão một hộp bánh trung thu, bên trong có đủ các loại vị bánh khác nhau.
Ông lão vui cười hớn hở tiếp nhận, thấy Sở Quân Liệt lại đem một cái túi lớn nữa đưa tới.
Ông tiếp nhận chiếc túi, mở ra liền thấy bên trong là một cái áo lông vũ mới tinh.
"Cái này, hẳn là đắt lắm". Ông lão không dám nhân, "Áo lông vũ này giá cao, cậu khổ khổ cực cực làm công, làm sao lại mua món đồ quý giá như vậy cho tôi".
"Đây là cháu dùng tiền tiêu vặt mà người cháu yêu cho". Sở Quân Liệt mặt mang ý cười, "Cái này cũng không đáng là bao đâu, do cháu làm việc ở cửa hàng nên cũng được chiết khấu nhiều lắm".
"Cậu được lắm, rất biết cách sống". Ông lão mặc thử áo lông vũ, trong chốc lát liền cảm thấy ấm hơn không ít, trong túi vẫn còn đồ, ông cúi đầu nhìn liền thấy còn có một cái quần bông.
"Xem cậu kìa, tiêu nhiều tiền quá rồi". Ông lão tuy ngoài miệng trách móc nhưng vẫn cầm lên quần bông, cảm nhận được sức nặng của nó, cái này mặc vào nhất định sẽ rất ấm.
"Ông thích là tốt rồi!" Sở Quân Liệt nhìn thời gian, vui vui vẻ vẻ khoe, "Cháu muốn cùng người yêu đi đến nhà anh ấy ăn tết, vậy ngày mai gặp lại ông sau nhé!".
"Hôm nay là trung thu, là ngày cả nhà đoàn tụ, cậu không đi thăm cha mẹ mình sao?" Ông lão tò mò hỏi thêm một câu.
"Cháu hình như không có cha mẹ, cháu bị người xấu nhặt được, sau đó liền đem cháu đến ở rể". Sở Quân Liệt đơn giản kể vài câu, ánh mắt đen tối lóe lên.
"Nhưng mà anh ấy chưa bao giờ ghét bỏ cháu, còn đối với cháu đặc biệt tốt, hiện tại anh ấy ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cháu".
Ông lão ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, chưa từng nghĩ tới, đứa trẻ thiện lương trên miệng lúc nào cũng nói tốt về người cậu yêu lại có hoàn cảnh thê thảm đến vậy, nếu không phải thật sự khó khăn, ai lại nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm để đến ở rể nhà người khác.
"Thôi không nói chuyện này nữa, cháu về đây!" Sở Quân Liệt sung sướиɠ hướng ông lão vẫy tay, quay đầu đi đến điểm chờ xe buýt.
Ông lão nhìn áo lông vũ trên người, sờ soạng vài cái, không biết sao lại nhớ tới thằng con trai bỏ ông mà trốn nợ kia.
Con trai ruột của ông còn chưa bao giờ mua cho ông một bộ quần áo.
Nó chỉ biết muốn kiếm được thật nhiều tiền, nói sớm muộn gì cũng sẽ thắng được khoản tiền lớn, sau đó ép cha nó bán nhà, lấy đi cả sổ tiết kiệm trong nhà.
Chờ tới khi chủ nợ đòi đến cửa, nó đã sớm cao chạy xa bay, chỉ để lại lão già này, bị chủ nợ ngày đêm đe dọa.
Ông lão nhìn về phía thanh niên đang chờ xe buýt, nhìn cậu móc ra chút tiền lẻ, nỗ lực chen vào cái xe buýt đã đông nghẹt người.
Đứa nhỏ này, ngày thường gọi xe cũng tiếc, lại không thân không thích, thế nhưng mỗi ngày đều mua cơm cho ông, còn tặng ông nhiều đồ vật như vậy.
Ông nhìn chằm chằm quần bông trong tay, cảm xúc trong lòng trở nên đầy phức tạp.
Sở Quân Liệt về đến nhà, thay quần áo mà cậu đã sớm chuẩn bị sẵn, cho Liệt Phong thêm ít đồ ăn, vội vàng xuống lầu, vừa lúc thấy được xe mà Tư tiên sinh đã an bài cho cậu.
Nghĩ tới cậu sau khi đi theo Tư tiên sinh lúc nào cũng có xe đưa đón, Sở Quân Liệt nhịn không được mà trộm vui vẻ, một tay đặt lên cửa sổ xe, vô cùng vui vẻ mà ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Hôm nay tết Trung thu, ngoài đượng xe cộ không ít, tài xế lái chậm mà ổn, dùng thời gian hai tiếng đồng hồ đưa Sở Quân Liệt đến nhà cũ Tư gia.
Sở Quân Liệt khi đến nhà cũ, những người Tư gia khác đã sớm có mặt, nhóm chị em dâu tụ lại nói chuyện phiếm, bọn tiểu bối cũng gom thành một khối cùng nhau chơi đùa, đại ca và nhị ca liếc nhìn Sở Quân Liệt một cái, quay đầu tiếp tục đề tài đang nói dở.
Sở Quân Liệt đứng trong phòng, có chút lạc lõng, giống như vô luận cậu đi đến đâu cũng chẳng thể hòa nhập được.
Sở Quân Liệt ngồi ở một bên, cảm giác ống quần của mình bị kéo, cúi đầu liền thấy Tư Bắc Kỳ đang ôm món đồ chơi.
"Cậu nhỏ". Tư Bắc Kỳ ngửa đầu nhìn Sở Quân Liệt, ôm đồ chơi của mình, dùng giọng đầy hơi sữa dò hỏi, "Cháu có thể hỏi hỏi, cậu cùng chú nhỏ đã tiến triển đến bước nào rồi không?"
Tư Bắc Kỳ vừa dứt lời, Sở Quân Liệt không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, toàn bộ căn phòng đều trở nên an tĩnh không ít, ngay cả mấy tiểu bối Tư gia đang đắm chìm trong mấy trò chơi, động tác cũng chậm lại.
Thấy Sở Quân Liệt không nói câu nào, Tư Bắc Kỳ chớp chớp đôi mắt.
"Cầm tay tay sao?"
Sở Quân Liệt nhớ tới khi làm sổ đỏ, nắm tay Tư tiên sinh, khi đóng mực lên sổ, đối mặt với mấy ánh mắt đanh âm thầm quan sát trong phòng, hàm súc mà gật đầu.
"Vậy hôn môi thì sao?" Tư Bắc Kỳ trề môi.
Tai Sở Quân Liệt đỏ lên, nhìn về Tư Bắc Kỳ ba tuổi.
"Kỳ nhãi con!" Tư Bắc Thành gọi em trai, "Em lại đây".
"Em qua đấy làm gì, mọi người chỉ biết chơi điện thoại thôi, chẳng ai chơi với em cả". Tư Bắc Kỳ mở miệng.
"Đến đây xem bọn anh chơi, chờ em lớn lên có thể chơi cùng mọi người rồi!". Lão tam vẫy tay với em họ, ý đồ dụ hoặc, "Mau lên, chị em đang chơi Thái Văn Cơ mà em thích nhất này".
(Tên một tướng trong trò chơi)Vừa nghe thấy Thái Văn Cơ, tư Bắc Kỳ tay ôm đồ chơi lập tức chạy đến, hai mắt tỏa sáng.
Tư Huyên Huyên trêu chọc nhìn em họ đang chăm chú xem Thái Văn Cơ, "Thế nào, Lệ Lệ, Lan Lan với Tiểu Huyên lớp chuồn chuồn em không thích nữa sao?"
"Mấy bạn đó là người thật, còn Cơ Cơ là lão bà trong thế giới giả tưởng", Tư Bắc Kỳ ngẩng đầu, đồng ngôn vô kỵ, "Thời buổi này, làm gì có ai không có lão bà trong sách đâu".
Chị dâu cả một bên nghe thấy câu này, lập tức tỏ ra xem thường, đến bên cạnh chồng, dùng khuỷu tay huých ông một cái.
"Ông xem con ông kìa!"
Tư đại ca không dám nhìn vào mắt người khác, ra vẻ nghiêm túc trừng vợ mình, "Nhiều người như vậy, đừng nói bậy!"
Sở Quân Liệt nhìn thấy những người khác đang cố nhịn cười, mạc danh có chút hâm mộ.
Bọn họ cũng thật tốt.
Theo từng đĩa đồ ăn được bày lên bàn, mọi người cũng sôi nổi nhập tiệc, mấy tiểu bối nhanh chóng hoàn thành trận đấu, mắt thấy đồ ăn đã được dọn lên, quản gia cũng đã tới, bốn người chỉ có thể bất đắc dĩ offline, lưu lại đồng đội xui xẻo không rõ tình huống.
Sở Quân Liệt nhìn cửa, nhìn thấy Tư tiên sinh cùng Tư lão gia đồng loạt tới, chỉ mới một tháng không gặp, trạng thái của Tư lão gia so với lúc trước kém hơn một chút, trên mặt mang theo vài phần mệt mỏi.
Tư Vân Dịch nhập tiệc, nhìn về phía Sở Quân Liệt vẫn đứng ở một bên, chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Sở Quân Liệt hiểu ý, lập tức bước lại, ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch.
"Về sau đây là vị trí của cậu". Thanh âm Tư Vân Dịch nhẹ nhàng, nghiêng mặt dặn dò Sở Quân Liệt.
"Em hiểu rồi Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt gật đầu, nhìn về phía anh cả cùng chị dâu phía đối diện, lộ ra một cái tươi cười.
Cậu đã cùng Tư tiên sinh kết hôn, anh chị của Tư tiên sinh cũng chính là anh chị của cậu.
Tư lão gia dẫn đầu cầm lên đôi đũa, gắp đồ ăn trước mặt mình, mấy tiểu bối kỳ quái liếc nhau, không rõ vì sao Tết trung thu năm nay, ông nội không giống như mọi năm, đứng lên nói mấy lời chúc.
Ông nôi từ trước tới nay đều hài hước, nói xong còn muốn cùng mọi người đùa vui một chút, đem mọi người chọc cho vui vẻ rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Anh cả và anh hai Tư gia liếc nhau, nhìn về phía em ba, mấy người tuy rằng biết rõ tình huống, nhưng cũng không có thói quen mở màn bữa tiệc.
Khả năng về sau... cũng sẽ như vậy.
"Trước khi dùng bữa, em muốn cùng cả nhà nói một chuyện". Thanh âm mát lạnh vang lên, mọi người đồng thời nhìn về phía Tư Vân Dịch ngồi cạnh Tư lão gia.
Mấy đứa cháu lập tức ngồi thẳng, hai mắt mong chờ nhìn Tư Vân Dịch.
Muốn cả nhà hòa hợp, chỉ có thể nhờ chú nhỏ!
"Em cùng Sở Quân Liệt, hiện tại đã là chồng chồng hợp pháp". Tư Vân Dịch nghiêm túc nhìn mọi người.
Trên bàn cơm trầm mặc vài giây, tiền đà vang lên vài tiếng cười ngượng.
"Ha, ha ha". Anh cả phối hợp cười vào tiếng, vỗ vỗ tay, nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Em trai, trò đùa này hơi nhạt".
Người khác không biết nhưng người Tư gia đều biết, Tư gia đã bắt đầu rút lại những hạng mục hợp tác với Yến gia, đây là hành động phủi sạch dần quan hệ, Yến gia bị nắm nhược điểm, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vụ việc liên hôn lúc trước giống như chê cười, qua rồi liền qua.
Mấy đứa cháu cũng nỗ lực cười một chút, cho chú nhỏ chút mặt mũi, Kỳ nhãi con là chân thật nhất "Ha ha ha" cười không ngừng.
(Cái thằng bé này, đáo để quá)Sau đó Kỳ nhãi con liền thấy Sở Quân Liệt lấy ra sổ đỏ từ trong túi áo, như đã chuẩn bị từ lâu, ánh mắt vô tội, mang ra trước mặt mọi người.
Kỳ nhãi con tức khắc liền bày ra đôi mắt đau xót, "Khanh khách" hai tiếng liền "Oa" lên khóc.
Ánh mắt mọi người trên bàn cơm theo chuyển động tay của Sở Quân Liệt mà di động, anh hai còn chưa tin, muốn lấy cuốn sổ xem đó là thật hay giả, lại bị Sở Quân cảnh giác mà thu hồi lại, giống như đây là món bảo bối, không để người khác chạm vào.
"Vân Dịch, chú đừng đùa như vậy chứ!" Chị dâu cả cũng không thể hiểu được, "Chúng ta đã nói rõ phải cùng Yến gia cắt đứt quan hệ, chú sao có thể cùng cậu ta kết hôn?"
"Không phải trò đùa!" Tư Vân Dịch nhìn mọi người, "Sở Quân Liệt đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Yến gia, từ nay về sau, cậu ấy chính là bạn đời hợp pháp của em, là một thành viên của Tư gia".
Nghe người bên cạnh nói vậy, Sở Quân Liệt cúi đầu, cố nén khóe miệng giơ lên, làm cho chính mình không lộ vẻ đắc ý.
Mọi người hai mắt đều là khϊếp sợ, Tư Bắc Thành dỗ em họ, ánh mắt nhìn chú nhỏ cũng trở nên phức tạp.
"Chú nhỏ, chú kết hôn con đã đồng ý chưa?" Kỳ nhãi con khóc thương tâm, "Còn nói cho con làm phù rể, đều là nói dối".
"Vân Dịch, việc này, cậu suy nghĩ lại đi" Anh hai cũng nhịn không được mà mở miệng.
"Chuyện này, em đã nói qua với ba, ông cũng hy vọng, em có thể có người kề bên". Tư Vân Dịch đối với những động tĩnh xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ, còn gắp đồ ăn cho Tư lão gia.
"Tình hình của ba như thế nào chú còn không biết hay sao?" Anh hai có chút sôt ruột, "Đầu óc lúc thì thanh tỉnh lúc thì mơ hồ, lời nói có thể nghe được sao?"
"Chị cũng biết ba từng nhắc tới việc này", Tư Y Y thử mở miệng, "Nhưng Vân Dịch à, ba chỉ nói để cậu ta bên cạnh, lại chưa nói hai người phải kết hôn, ở chung và kết hôn không giống nhau, nếu là người khác anh chị có thể hiểu được, nhưng Sở Quân Liệt..."
Mấy người nhìn về phía Sở Quân Liệt, trong mắt là những cảm xúc khác nhau.
Đáy mắt Sở Quân Liệt có chút khẩn trương nhìn người bên cạnh, tự giác thu lại sổ đỏ của mình.
"Việc đã đến nước này, mong mọi người tôn trọng quyết định của em, cũng tôn trọng Sở Quân Liệt". Tư Vân Dịch ánh mắt quạnh quẽ, hờ hững lướt qua từng người, "Ăn cơm đi".
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ còn Kỳ nhãi con vẫn còn đang xụt xịt, một bữa cơm, tâm tình mỗi người đều phức tạp, thường thường nhìn về phía bên cạnh Tư Vân Dịch, thấy Sở Quân Liệt điên cuồng giơ cao khóe miệng.
Sở Quân Liệt nghe được phía ghế chủ vị có thanh âm, nghiêng mặt qua thấy Tư lão gia tay gắp một miếng đồ ăn, không biết vì sao, tay ông run đến lợi hại, vất vả mới gặp được rồi lại run rẩy bỏ xuống.
Sở Quân Liệt thấy Tư tiên sinh cũng chú ý đến tình huống của Tư lão gia, dùng đũa gắp món mà ông muốn ăn, để vào trong chén giúp ông.
Tư lão gia đấy tay Tư Vân Dịch ra, muốn tự mình làm, lại run rẩy mà làm rơi xuống bàn.
Tư Vân Dịch sắc mặt như thường, gọi người hầu tới lau chỗ bàn bị đồ ăn rơi xuống, Sở Quân Liệt thấy hô hấp Tư lão gia trầm trọng, sắc mặt nặng nề, cầm lấy chén sứ, ném lên trên bàn.
"Bang" một tiếng lớn, sự tình đột nhiên phát sinh, mọi người trơ mắt nhìn chén sứ ở trên bàn vỡ tung, Tư Vân Dịch theo bản năng mà nghiêng thân thể ra sau, đôi mắt Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ, không hề nghĩ ngợi, nháy mắt thân thể nghiêng qua, che người Tư Vân Dịch lại.
Mảnh vỡ văng tứ tung, làm mọi người đều bị hoảng sợ, chờ tới lúc phản ứng lại, sôi nổi hỏi han xem có ai bị thương hay không.
"Ai nha!" Chị dâu kêu lên một tiếng, nhìn thẳng về phía đối diện, mọi người theo ánh mắt bà mà nhìn, chỉ thấy Sở Quân Liệt nghiêng người che chở cho Tư Vân Dịch, trên khóe mắt bị một mảnh sứ cắt qua, máu không ngừng chảy xuống, rơi xuống tây trang đen trên người.
Phòng ăn tính lặng vài giây, Kỳ nhãi con bị dọa đến khóc, đối mặt với loại sự tình như vậy, mọi người nhìn một mảng hỗn độn trước mặt, trong lúc nhất thời chân tay rối loạn.
"Anh cả, chị ba, đưa ba về phòng ngủ".
Tư Vân Dịch đẩy Sở Quân Liệt vẫn chắn trước người mình, lấy khăn giấy giúp cậu cầm máu, sắc mặt bình tĩnh.
"Anh hai, anh dẫn bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi đi". Tư Vân Dịch quay ra phía sau, "Quản gia, gọi người thu thập lại bàn ăn, gọi cho bác sĩ Nhậm, nói tình huống người bệnh cho cậu ta, phiền cậu ta tới đây một chuyến".
Mọi người nghe vậy liền bắt đầu hành động, Tư Vân Dịch thấy máu trên trán Sở Quân Liệt đã ngừng chảy, mày hơi chau lại, mang Sở Quân Liệt tới phòng tắm đơn giản rửa qua vết thương, đến phòng khách lấy hòm thuốc.
Khăn giấy để cầm máu lúc nãy dính không ít máu, Tư Vân Dịch ngồi bên cạnh Sở Quân Liệt, dùng nhíp kẹp một miếng bông đã tẩm thuốc, chấm nhẹ lên xung quanh vết thương.
Sở Quân Liệt ngoan ngoãn ngồi, ngửi thấy mùi hương mà cậu thích nhất, hai tay đặt trên đùi, cảm thụ bàn tay trên trán mình.
Tư Vân Dịch sau khi sát khuẩn xong, lấy miếng băng dán lên trán Sở Quân Liệt, cả quá trình Sở Quân Liệt không hề kêu lên tiếng nào, nhìn Tư Vân Dịch thu dọn thuốc trên bàn, Sở Quân Liệt vội vàng đứng dậy, cùng anh dọn dẹp.
"Có đau không?" Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, xem xem trên trán cậu còn chảy máu hay không.
"Không đau" Sở Quân Liệt thuận theo ngồi cạnh Tư Vân Dịch, hiểu chuyện mở miệng, "Kỳ thật, mảnh vỡ kia cũng không làm tổn thương đến Tư tiên sinh, nhưng do em quá hấp tấp, kết quả còn phiền anh phải xử lý vết thương cho em".
Tư Vân Dịch nhìn hai con ngươi Sở Quân Liệt thành khẩn, thanh triệt một màu đen, im lặng một lát, ôn hòa mở miệng.
"Cảm ơn".
Tư tiên sinh ngữ điệu thật nhẹ nhàng, tựa như lông chim quét qua trái tim Sở Quân Liệt, hai tai cậu đỏ lên, ngực chứa đầy hơi thở ngọt ngào, cái đuôi vô hình điên cuồng lắc lư.
Cái mảnh nhỏ kia tính là gì! Cậu còn có thể chắn được thứ lớn hơn nữa.
Chuông cửa vang lên, Tư Vân Dịch đứng dậy, tiến tới cửa lớn của biệt thự, Sở Quân Liệt đi theo phía sau Tư Vân Dịch, một khắc cũng không muốn dời.
Bác sĩ Nhậm mang theo hộp y tế, phong trần mệt mỏi đi tới, vừa thấy Tư Vân Dịch, lập tức khẩn trương dò hỏi.
"Vân Dịch, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì" Tư Vân Dịch bình tĩnh đáp, "Ba tôi gần đây cảm xúc càng khó khống chế, tôi đã thử trị liệu tâm lý, cũng thử qua phương thức dùng âm nhạc cùng phim ảnh, cũng có chút thuyên giảm nhưng hôm nay vẫn xảy ra chuyện".
Sở Quân Liệt nhìn chăm chú vào ngươi trước mặt, hiểu ra hóa ra gần đây Tư tiên sinh đều bận rộn việc này, mình thế nhưng một chút cũng không biết.
"Cậu đã tận lực rồi, tôi đi xem lão gia trước". Bác sĩ Nhậm bước nhanh về phía phòng ngủ của Tư lão gia, Tư Vân Dịch dẫn theo Sở Quân Liệt, đứng ở phía bên ngoài, cùng các anh chị chờ đợi.
"Việc này không dễ giấu diếm bọn nhỏ". Chị dâu trong mắt mang theo sầu lo, "Chúng ta không biết phải nói với chúng nó như thế nào, rằng ông nội chúng nó rất nhanh sẽ quên mất chúng nó là ai sao?"
Mấy người liên tục thở dài, chỉ chốc lát sau, bác sĩ Nhậm đi ra, hướng phía Tư Vân Dịch, thuyết minh tình huống hiện tại.
Mấy người Tư gia đồng thời vây quanh, hai mắt đầy quan tâm.
"Lúc trước tôi cũng đã nói qua tình hình lão gia, bệnh tình hiện tại đã tới giai đoạn giữa, hành vi sẽ có sự biến hóa, trở nên nôn nóng, dễ nổi giận, đôi khi sẽ có một số hành động quăng ném đồ đạc". Bác sĩ Nhậm tiếc hận nhìn Tư Vân Dịch, "Tôi kiến nghị, hiện tại dùng các loại thuốc có chức năng chấn tĩnh, thư giãn, giúp lão gia bình ổn cả xúc".
Dược vật chấn tĩnh có nhiều tác dụng phụ, Tư Vân Dịch biêt rõ ràng nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác.
An tĩnh một lát, tư Vân Dịch hướng phía bác sĩ Nhậm gật gật đầu.
Dưới sự trợ giúp của bác sĩ Nhậm, cho lão gia dùng thuốc, Tư lão gia chậm dãi chìm vào giấc ngủ, mọi người bây giờ mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Bác sĩ Nhậm cùng Tư Vân Dịch trò chuyện về nội dung trị liệu cho Tư lão gia, nhìn nam nhân từ đầu tới cuối đều đi theo Tư Vân Dịch, bác sĩ Nhậm nhìn nhiều thêm vài lần, hắn nhận ra đây là đại nhi tử Yến gia, người hùng hồn dắt theo một con chó tiến vào tiệc đính hôn.
Nam nhân trên trán có dán miếng băng, tây trang vẫn còn vài vết máu, giống như keo bôi da chó mà dính lấy Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch đi đến đâu, ánh mắt của cậu cũng chưa từng rời đi dù chỉ một lần.
Bắc sĩ Nhậm ánh mắt giật giật, mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Sở tiên sinh, tôi cùng Vân Dịch nói chuyện, cậu khả năng nghe cũng không hiểu, cậu bị thương, không bằng ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi".
Sở Quân Liệt lạnh lùng giương mắt lên nhìn bác sĩ Nhậm, con ngươi ngăm đen mang theo cảnh giác, không tiếng động lộ ra uy hϊếp.
Bắc sĩ Nhậm theo bản năng sửng sốt, Tư Vân Dịch nghe vậy nhìn về phía Sở Quân Liệt, cậu thấy anh quay đầu, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt ánh mắt đen nhuận nhuận, môi mỏng mím thành một đường, "Đầu em có chút đau".
(Ghê chưa kìa)"Phải không?" Bác sĩ Nhậm cười cười, đại nhi tử Yến gia quả nhiên có chút hài hước, ở trước mặt bác sĩ giả bệnh.
"Chỗ nào đau?" Tư Vân Dịch hạ xuống mắt kính, Sở Quân Liệt là vì anh mà bị thương.
"Chỗ này". Sở Quân Liệt chỉ chỉ đỉnh đầu.
"Phì". Bác sĩ Nhậm nhịn không được mà cười một tiếng, còn chưa kịp mở miệng giảng đạo lý, chỉ thấy đại nhi tử Yến gia kia thân hình cao lớn hướng phía Tư Vân Dịch nhích lại gần, đôi mắt ướŧ áŧ chăm chú nhìn anh.
"Tư tiên sinh sờ sờ một chút liền không đau nữa".
Tươi cười trên mặt bác Nhậm từng chút một biến mất.
Tư Vân Dịch đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Sở Quân Liệt, liền biết cậu bất mãn với yêu cầu cậu rời đi của bác sĩ Nhậm, cho nên mới mượn cớ này để phản kích.
Long Ngạo Thiên cả đời hiếu thắng.
Khát vọng trong mắt Sở Quân Liệt cơ hồ như sắp tràn ra, Tư Vân Dịch chậm rãi nâng tây, ở trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Đỉnh đầu truyền đến cảm giác làm Sở Quân Liệt trợn tròn mắt, như là đạt được kɧoáı ©ảʍ tới cực hạn, Sở Quân Liệt nỗ lực áp chế sự run rấy của cơ thể, đáy lòng phun trào hạnh phúc, đầu hơi nhấc, cọ cọ vào lòng bàn tay Tư Vân Dịch.
Tươi cười trên mắt bác sĩ Nhậm hoàn toàn biến mất.
(Dám tranh với anh Sở hả, ra chuồng gà đê)