Chương 7 Toàn Văn Hoàn

Câu trả lời là phủ định.

Lục Dương thở dài, không biết mình đang làm gì.

Hôm đó, Lục Dương nằm trên giường cả ngày, buổi chiều có chút đói bụng, không muốn bạc đãi da dày, nên đi bộ tới quán ăn, nơi anh từng làm thêm thời đại học.

Đồ ăn của tiệm này rất ngon, nhưng lại khá đắt, khi còn là nhân viên phục vụ, Lục Dương đã nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ nếm thử hết các món ăn ở đây. Tốt nghiệp nhiều năm như vậy cũng chỉ đi ngang qua chứ chưa bao giờ vào. Hiện tại rảnh rỗi, rốt cuộc cũng có thời gian để đợi món ăn 30 phút.

Lục Dương gọi một phần canh sườn nấu củ từ cùng một phần cá diếc nóng hổi.

Trong lúc chờ đồ ăn bưng lên, Lục Dương chơi game, thì có người đi đến ngồi chỗ đối diện.

Lục Dương nghi hoặc ngẩng đầu, vừa nhìn thấy nam nhân liền nở nụ cười, đem điện thoại di động đặt qua một bên: "Anh theo tôi từ khi nào?"

Triệu Dịch cũng không giấu diếm, cầm lấy bình trà mà Lục Dương đã gọi, rót một chén: "Từ khi em bước ra khỏi nhà."

Nhắc mới nhớ, anh đã ngồi ở đây một lúc lâu rồi, nếu ngay từ đầu Triệu Dịch đi theo, tại sao không xuất hiện sớm?

Lục Dương hỏi Triệu Dịch: "Sao bây giờ mới xuất hiện? Gặp phải người quen?"

Triệu Dịch: "Không phải, trước đó anh ở trên xe suy nghĩ một chuyện."

Lục Dương nhíu mày: "Hả? Nghĩ gì vậy?"

Triệu Dịch: "Tôi muốn đợi đến khi nghĩ thông suốt rồi mới tới gặp em."

Lục Dương bật cười: "Nghĩ thông suốt chưa?"

Triệu Dịch bất lực: "Chưa."

Lục Dương: "Vậy anh tới đây chi."

Triệu Dịch đổi thành ngữ khí đùa giỡn: "Tôi sợ trong nháy mắt em sẽ bị người khác cướp mất, cho nên chiếm trước rồi từ từ suy nghĩ."

Lục Dương tức giận nói: "Tôi không phải con gái."

Triệu Dịch cười khổ nói: "Nhưng tôi...cảm thấy tôi bây giờ giống như một cậu bé." Nghe giọng nói của hắn có chút oan ức.

Triệu Dịch ngồi cả buổi sáng trên xe để nghĩ về Lục Dương, suy nghĩ về ý nghĩa tin nhắn của anh, anh thực sự bận, hay là khéo léo từ chối hắn?

Sau khi Triệu Dịch nghĩ xong, liền điên cuồng nghĩ tới việc hắn làm không tốt, làm không thỏa đáng ở chỗ nào.

Sau đó, tìm bạn thân, tìm vợ của bạn thân, tìm nhân viên tốt nghiệp cùng trường, tìm người pha chế rượu, làm bộ vô ý đề cập đến một người như vậy, phí hết tâm tư hỏi về tất cả những chuyện trong quá khứ của anh, hắn cảm thấy mình thật ngây thơ và mất kiểm soát.

Lục Dương nghe vậy sửng sờ, khóe miệng khẽ nhếch, ngẳng đầu nhìn về phía người trước mặt.

Đôi mắt diệu thạch của Triệu Dịch chứa đầy tình cảm mãnh liệt, chỉ cần một cái liếc mắt, như muốn hút anh vào trong đó.

Lục Dương tâm thần run lên.

Triệu Dịch ánh mắt chân thành: "Cho tôi một cơ hội theo đuổi em, được không?"

Lục Dương vẻ mặt đột nhiên trở nên căn thẳng, thân thể khẽ run, bàn tay nắm chặt, nhất thời trở nên hoảng hốt, sau đó có một bàn tay vươn tới.

Triệu Dịch nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Lục Dương: "Tôi đã gọi video cho mẹ tôi tối hôm qua, giải thích rõ ràng xu hướng tính dục của mình. Nếu như em đồng ý, khi chúng ta 35 tuổi, sẽ xuất ngoại nhờ người mang thai hộ, một đứa con của em, được không?"

Lục Dương cảm thấy bên tai ù đi, rút tay đứng lên, nói: "Xin lỗi."

Vợ của bạn thân đã nói với Triệu Dịch, Lục Dương quan hệ với nam nhân kể từ khi anh ly hôn với vợ cũ, trước đó, anh không có phát hiện xu hướng tính dục của mình là lưỡng tính. Mặc dù, Lục Dương không nói, kỳ thực chuyện này đối với anh là một đả kích không nhỏ.

Vợ của bạn thân cảm thán, lúc trước Lục Dương theo đuổi vợ cũ rất nghiêm túc, từ khi yêu đương, anh chưa từng nói lời nào với cô gái khác, dành hết tình cảm cho một người.

Sau này, anh đi ở rể, với lòng tự trọng mạnh mẽ, buộc mình phải giậm chân tại chỗ, cũng không muốn mọi người nói anh bám váy đàn bà...

Sau đó, vợ lừa dối, ly hôn...

Triệu Dịch đứng lên, muốn nói chuyện, nhưng Lục Dương đã cắt ngang hắn: "Tôi có chuyện...về trước." Nói xong, vội vã rời đi.

Triệu Dịch: "Chờ..."

Hắn định đuổi theo, nhưng rồi dừng lại, yên lặng nhìn Lục Dương chạy trối chết, biến mất trong tầm mắt.

Hắn rời khỏi tiệm, lái xe đến quán bar.

Vốn Lục Dương đi ăn cơm, cuối cùng cái gì cũng chưa ăn, vác bụng đói meo về nhà, ngồi trên ghế trong phòng khách bắt đầu lên án hành động của Triệu Dịch, có chuyện gì không thể chờ người ta ăn xong rồi hãy nói không được sao?

Ai, ai để anh ta là tổng tài vậy?

Lúc này bạn thân gọi điện thoại tới, câu đầu tiên sau khi Lục Dương bắt máy: "Tôi nghĩ là tôi không nên."

Bạn thân: "A?"

"Hiện tại tôi không thể tiếp thu một tình yêu mới, tôi luôn có cảm giác lo sợ về tương lai, đối với yêu thích của người khác cũng có chút hoang mang..."

Bạn thân có chút sốt sắng: "Cậu không sao chứ."

Lục Dương: "Tôi thật có thể có chuyện...Cậu nói xem tôi có thể hay không cô độc suốt đời..."

Bạn thân có chút do dự: "Lục Dương, cậu có phải đối với chị dâu nhớ mãi không quên, hối hận rồi."

Mặc kệ bạn thân có nhìn thấy hay không, Lục Dương vẫn lắc đầu: "Không phải, chính là cảm giác không an toàn, gặp phải chuyện như vậy hơi khủng hoảng."

Bạn thân đột nhiên bắt được trọng điểm: "Cậu có phải là..."

Lục Dương không phủ nhận, anh chính là muốn dò hỏi ý kiến: "Ừm, gặp được một người hợp ý."

Bạn thân thở phào nhẹ nhõm, có chút cao hứng: "Vậy thì cùng nhau thử xem."

Lục Dương vẫn còn do dự: "Vạn nhất không thích hợp, sau này tình cảm tan vỡ thì sao? Tôi bỏ ra tình cảm của mình lỡ giống như trước thì sao?"

Bạn thân: "Cậu lên giường với anh ta rồi à?"

Lục Dương: "...Lên rồi."

Bạn thân: "Được rồi, nghe đây, theo tôi thì cậu thử suy nghĩ xem, cậu có cần anh ta ngủ với cậu, hay cậu muốn ngủ với anh ta? Nếu nghĩ thông suốt thì hãy thử xem. Đừng nhìn trước sau, vậy không giống cậu, người đã từng bứt bỏ lòng tự trọng của mình mà đi ở rể trước kia ở chỗ nào? Đồng dạng là người mình yêu, đừng có bất công như vậy."

Lục Dương: "..."

Lục Dương cúp máy, thầm nghĩ.

Lần thứ nhất lên giường, anh là cần thiết.

Lần thứ hai lên giường, anh là muốn.

Thậm chí anh còn muốn điều đó rất nhiều lần, rất nhiều lần nữa, muốn cùng người kia cả đời đều dây dưa không dứt.

Vì vậy, tối hôm đó Triệu tổng ở dưới nhà Lục Dương, nhận được một tài liệu từ giáo viên Lục.

Bên trong phần lớn nội dung tương tự như một hiệp ước, tỷ như:

Nếu anh yêu tôi, anh không được nói chuyện với những nam nữ khác.

Không có chủ nghĩa đại nam giới nào được phép.

Không được đi quán bar nữa!!!

Không cho có trợ lý riêng!

Nhất định phải ở bên tôi vào cuối tuần!

Mọi chuyện đều tập trung vào tôi...

Triệu Dịch khẽ nhếch miệng, đánh chữ: Trợ lý riêng có chút nghiêm khắc đi.

Lục Dương đáp: Nếu như anh bị câu dẫn đi thì tôi phải làm sao bây giờ!

Triệu Dịch nhìn đống pháo hoa, còn có quần áo trên xe từ lần đầu tiên vẫn chưa được gửi đi, đáp: Yên tâm, sẽ không bị câu dẫn, trợ lý riêng của tôi là nữ.

Lục Dương: Nữ càng không được a a a a a.

Triệu Dịch bất lực: Tôi là người đồng tính.

Lục Dương không yên lòng: Người đồng tính thật sự sẽ không thích nữ sao?

Triệu Dịch: Em nói xem?

Lục Dương: Tôi không biết, tôi không phải người đồng tính, mà là do tôi thích anh.

Triệu Dịch trong lòng ấm ức: Yên tâm, trông em đẹp hơn cô ta nhiều.

Lục Dương cầm điện thoại di động mím môi cười, pháo hoa nở rộ biến mất ở ngoài cửa sổ, trong nháy mắt lại sáng ngời, chẳng khác nào ban ngày.

Toàn văn Hoàn

--------o0o--------

Hết rồi, hẹn mọi người ở bộ truyện khác nha