Lục Dương đi ra khỏi Cục Dân Chính, anh vừa mới tiễn người vợ đang khóc lóc như mưa của mình. Lúc này, anh đang đứng ở cửa, trong lòng đắng chát nhưng không thể bộc lộ ra ngoài.
Lục Dương cười khổ, duy trì cuộc hôn nhân năm năm, cuối cùng cả hai đều chia tay.
"Hai con có nguyện ý thành vợ chồng?"
"Chúng con nguyện ý thành vợ chồng...Trọn đời yêu nhau!"
"Từ nay về sau, bất luận thuận lợi hay khó khăn...Chúng con nhất định sẽ giữ được lời thề ngày hôm nay!"
......
Điện thoại di động trong túi vang lên, Lục Dương lắc đầu trước khi đưa tay bắt máy.
Giọng nói trong điện thoại di động tràn đầy quan tâm: "Tiểu Dương, cậu và Trịnh Hân..."
Lục Dương chỉ cảm thấy dối trá, anh ngắt lời: "Đã chia tay."
Người trong điện thoại di động im lặng một lát, hình như là thở dài một hơi: "...Chia tay cũng tốt."
Lục Dương cười khổ: "Chị dâu, chị biết tôi mà, trong mắt không cho phép dung nạp một hạt cát."
"...Ừm, Trịnh Hân cũng thật là...Aizz, chia tay cũng tốt, miễn cho ở đó bị bọn họ khinh bỉ."
Lục Dương toàn thân chấn động, trái tim như bị đâm một dao, máu me đầm đìa.
"Mẹ lớn tuổi rồi, cậu tạm thời đừng nói chuyện nay với bà, tôi sợ bà không chịu nổi, gần nhất cũng đừng trở về, miễn cho Trịnh Hân không theo cùng, bà sẽ hỏi. Anh trai của cậu đang gọi tôi, tôi cúp máy đây."
Lục Dương chưa kịp nói gì, thì người trong điện thoại di động đã cúp máy.
"...Ồ."
Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, không biết chị dâu là vô tình hay cố ý nói, làm cho anh như rơi xuống hầm băng: Đừng tiếp tục ở đó để bị bọn họ khinh bỉ.
À, giống như những gì người lớn gả con gái đi nói, đừng ở đó để bị bọn họ khinh bỉ, về nhà đi.
Trịnh Hân là con một, cha cô là hiệu trưởng trường đại học của Lục Dương. Năm thứ hai đại học, Lục Dương cùng Trịnh Hân yêu nhau, đến tuổi liền đi đăng ký kết hôn.
Gia đình Lục Dương nghèo, cha vợ không muốn gả con gái đi, nên ông đề nghị anh ở rể.
Lục Dương là người có lòng tự trọng cao, lúc đầu thà chia tay cũng không muốn ở rể. Sau này, cha vợ cùng Trịnh Hân nhiều lần tìm tới cửa, cũng bởi vì anh không quên được cô nên anh đã chấp nhận.
Thời gian đầu quả thật là thu hoạch được cả về sự nghiệp lẫn tình yêu, có cha vợ lót sẵn đường, sau khi tốt nghiệp ra trường, mọi việc đều rất dễ dàng.
Chỉ là năm năm sống chung, đáp lại câu nói kia, phần mộ vốn đã là nơi anh hứa ở rể, ngỏng lên một xẻng đất, bây giờ hố càng ngày càng lớn, cuối cùng người cũng được chôn cất.
Lục Dương biết, Trịnh Hân luôn là một người ương ngạch và mạnh mẽ, từ trước đến giờ cô cực kỳ kén chọn, không biết ai có thể lọt vào mắt xanh của cô, đầu ấp tay gối bên cạnh cô, anh đã sớm nhìn ra được.
Việc quan hệ vợ chồng của hai người từ lâu đã trở thành một thói quen, không còn cảm xúc mãnh liệt gì để nói, nhưng vài lần cô phối hợp đến thì anh lại càng không muốn, cô đi ra ngoài bất cứ khi nào có thời gian, không còn quan tâm đến chuyện gia đình.
Lục Dương không nghĩ được gì khác ngoài việc lừa dối, nên đã đệ đơn ly hôn.
Cha vợ tự nhận đuối lý, liền tăng lương cho Lục Dương.
Trong tình huống này, anh không thể về nhà, cũng không muốn trở về ký túc xá do trường học phân. Đã nhiều năm không uống rượu, nhưng hiện tại lại vô cùng tưởng niệm, cho nên anh gọi điện thoại cho bạn thân.
Bạn thân của Lục Dương sau khi tốt nghiệp, liền mở một quán bar cao cấp, hiện giờ cũng coi như có chút danh tiếng trong giới của bọn họ.
Hắn là người đồng tính, mà anh cũng không hiểu rõ về cái giới đó, nên rất ít khi đến đó
Lục Dương cũng rất ít đến các quán bar bình thường, cũng không thể đến các quán ăn nếu muốn say.
Vì vậy, Lục Dương đã gọi điện thoại cho bạn thân của mình. Đường trong trung tâm thành phố đều như vậy, đi một đoạn phải dừng lại, lúc đến quán bar thì đã 18:00
Cũng may là anh không có việc gì làm, cũng không có ai ở nhà, thời gian lãng phí ở trên xe cũng không làm anh khó chịu.
Từ trước đến nay, Lục Dương luôn là người không muốn lãng phí thời gian dù chỉ là một phút. Cho nên lần này chuyện gì cũng không làm, một mình ngồi uống rượu nửa tiếng cũng không cảm thấy mất hứng.
Bạn thân đang gọi cho Lục Dương, thì có một nam nhân đến gần, cố ý bắt chuyện với anh. Anh nâng ly rượu trên tay lên, nhìn hắn tỏ vẻ hối lỗi. Hắn gật đầu một cái, trong mắt khó nén thất vọng, nhưng lại ngầm hiểu ý mà rời đi.
Bạn thân nói là kẹt đường, phải nửa tiếng nữa mới đến. Trong lúc đó, Lục Dương vừa nghe dương cầm hòa tấu, vừa nói chuyện với người pha chế rượu.
Bạn thân đẩy cửa bước vào, chỉ đồng hồ trên màn hình điện thoại di động, hất hàm nói: "Nhìn đi, tôi không đến muộn, còn sớm hai phút."
"Cho dù cậu đến muộn, tôi cũng sẽ không nói cậu cái gì."
Bạn thân cười tinh quái: "Biết cậu không thích người đến muộn, nên tôi cố ý nói nhiều một chút để cậu không phải lo lắng."
Lục Dương cười khổ: "Tất xấu kia đã sớm không còn, hiện tại cậu có đến muộn mất hai tiếng, mí mắt tôi cũng không động."
Bạn thân liếc Lục Dương, sau đó ngồi xuống, búng tay với người pha chế rượu: "Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?"
Lục Dương: "Còn có chuyện gì để nói, tình cảm bất hòa, thì chia tay."
Bạn thân nhìn Lục Dương đầy nghi hoặc, cụng ly, uống một ngụm, bày ra tư thế trò chuyện.
Lục Dương một hơi uống cạn, hung tợn nói: "Không chịu nổi lửa giận, liền ly hôn, cậu cũng không phải không biết tôi, là người đạo đức giả, lúc đó vừa mới xuất thủ tôi đã đồng ý ở rể."
"Cậu chính là tiện."
Bạn thân rất ngạc nhiên về việc Lục Dương đồng ý về sống chung một nhà. Lục Dương là một người rất tự trọng, cũng rất dễ giận dỗi, nói một cách đơn giản chính là đạo đức giả.
Năm cuối cấp có chỉ tiêu đi du học, Lục Dương rất lo lắng, Trịnh Hân muốn cho anh biết trước trình tự. Vì vậy cô đem chuyện của hai người nói cho cha mình, cuối cùng nhận được chỉ tiêu kia.
Ban đầu hạn ngạch được trao cho Lục Dương, Trịnh Hân chỉ cho anh sớm biết đáp án mà thôi.
Nhưng anh lại không đi.
Cuối cùng xuất đi đó trao cho người khác, vì thế mà anh cùng Trình Hân ầm ĩ một trận.
Bạn thân nhớ rõ, sau khi hai người chia tay, Trịnh Hân bị bắt ép đi xem mắt, Lục Dương cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn không biết liệu anh có hối hận hay không khi mọi chuyện trở nên như thế này.
"Cậu dự định làm gì trong tương lai?"
"Độc thân trước."
"Chị dâu..."
"Không còn tình yêu."
Bạn thân có chút sợ Lục Dương sẽ không qua được, lại hỏi: "Thật sự không còn yêu nữa sao?" Hắn coi như là chứng nhân tình yêu của hai người, những chuyện trong đó hắn cũng chứng kiến.
Hai người đi tới hôm nay cũng không dễ dàng.
Lục Dương chỉ nhìn hắn cười nhạt, chậm rãi lắc đầu.
--------o0o--------