Chương 2

Lục Dương thức dậy trong phòng riêng ở hậu đài quán bar, anh cảm thấy hơi nhức đầu.

Lục Dương nhớ đến lời của bạn thân đã rời đi sáng sớm ngày hôm sau: Có lẽ anh uống say. Hắn tìm người đưa anh vào đây, rồi đi về trước.

Lão công của bạn thân là sau khi tốt nghiệp đại học mới nhận thức. Lục Dương không quen với hắn, ngày hôm qua anh mượn người đến, hiện tại cảm thấy có lỗi, nghĩ có thời gian nhất định mời người ăn một bữa cơm.

Bạn thân nhún vai, nói mọi người quá bận không có thời gian để ăn cơm, nên buổi chiều cả ba người ngồi với nhau.

Trong lúc đó, lão công của bạn thân cũng lễ phép đánh giá anh, Lục Dương mỉm cười, không nói lời nào, chịu đến đây chắc là muốn tuyên bố chủ quyền.

Lão công của bạn thân là một người trầm ổn, nhưng rất hay nói. Còn bạn thân có tình cách trẻ con, yêu nháo yêu dằn vặt, mở quán bar cũng chỉ cho vui, hai người tích cách trái ngược nhưng lại rất yêu nhau.

Lục Dương không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn cảm thấy hai người rất hợp nhau.

Lục Dương lo lắng mình sẽ mâu thuân khi đối mặt với hành động thân mật của hai người, nhưng khi nó xuất hiện trước mắt, ngược lại không có cảm giác gì, mà còn có chút...Ước ao.

Sau khi dùng bữa xong, hai người rời đi, anh liền gửi tin nhắn: "Thế nào rồi?"

Lục Dương trao đổi với bạn thân: "Chỉ quán bar kia đi, hắn có thể mua cho cậu, đó cũng coi như là chân ái."

Bạn thân bĩu môi, không oán, xem như từ trong miệng Lục Dương mua được chân ái, quán bar của hắn...Năm năm qua, hắn làm ăn lãi lỗ, trang trí, trang hoàng, phải luôn tính toán, ngược lại cũng hay bù vào một ít tiền, nhưng không mất tiền mỗi ngày.

Lục Dương không nghiêm túc nói: "Nói thật, người thế nào?"

Lục Dương ăn ngay nói thật: "Quá tốt, tính tình trầm ổn, ăn nói phong nhã, không phải là người nhàm chán, cậu phải biết quý trọng điều đó." Trước giờ, anh có sao nói vậy, không bao giờ ngại khen ngợi người khác.

Đó cũng là bởi vì anh là một giáo viên, sẽ luôn nhận ra được điểm mạnh và điểm yếu của đối phương ngay lần đầu tiên và sử dụng chúng để giảng dạy, khích lệ hoặc là sửa chữa.

Bạn thân rất vui, vô cùng hạnh phúc nhào vào vòng tay ấm áp của lão công nhà mình.

Lời Lục Dương nói đều là sự thật, anh là người thuộc phái hành động, cũng thuộc phái thực tế, anh nói bạn thân không yêu, thì chính là không yêu.

Sau năm năm chung sống, tình yêu đã trở nên kiêu ngạo và phi lý sau cuộc hôn nhân với Trịnh Hân, hư hỏng và ý chí đã bị hao mòn, còn lại cũng chỉ là sự u uất của tuổi trẻ.

Khi còn đi học, Lục Dương không ở nhà, dậy sớm chạy bộ. Sẽ vì uống một tách cà phê, mà ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm hàng chục phút. Sẽ vì mua một đóa hoa, mà sáng sớm đợi đến khi cửa hàng hoa mở cửa, để mua một đóa hoa đã được bọn họ cắt tỉa.

(Má ơi, anh thụ siêng nghe gớm, gặp tui thì khỏi đi)

Hiện tại Lục Dương không ở nhà, vẫn dậy sớm chạy bộ, chỉ là anh sẽ không vì một tách cà phê mà chạy hàng chục phút, thà ngồi ở văn phòng uống nước lọc, cũng phải đem một phút bẻ thành hai phút.

Lục Dương là một giáo viên đại học, thực sự rất bận rộn sao? Không bận, anh chỉ là có thói quen đem tất cả mọi việc hoàn thành nhanh chóng, sau đó thời gian rãnh rỗi còn lại dành để suy nghĩ và mê man.

Lục Dương suy nghĩ, ba tháng lương của anh, mua không nổi một chỗ để xe dưới căn hộ của cha vợ.

Lục Dương mê man, nửa năm lương của anh, mua không nổi một chiếc túi xách nào trong phòng ngủ của Trịnh Hân.

Hai người yêu nhau đã lâu, vụ lừa dối của Trịnh Hân chỉ là một bạo phát và cũng là lý do dẫn đến sự chia tay của hai người.

Lục Dương hiểu rõ tại sao cô lại khóc, cũng như hiểu rõ tại sao mình lại say, tình yêu không còn, nhưng tuổi trẻ là mãi mãi.

Hiện tại đã ly hôn, cuối cùng được tự do, lúc trước Lục Dương muốn uống canh đầu cá, nhưng bởi vì thời gian nấu quá lâu, nên chậm chạp không làm. Lần này, anh hảo hảo ăn một bữa, thừa dịp chen chúc xuống tàu điện ngầm uống cà phê.

Cuộc hôn nhân này, giống như là có ai đó đem tảng đá lớn đặt ở trước ngực nhiều năm lấy đi, không khí tràn vào miệng mũi rất trong lành, mặc dù làm người ta nghẹt thở nhưng toàn thân lại nhẹ nhõm.

Một tuần sau, Lục Dương • người đã ly hôn, bước vào cuộc sống mới và bắt đầu kết thân.

Chỉ là Lục Dương phát hiện mình chán ghét tình yêu, cũng bất mãn tìиɧ ɖu͙©.

Thay vì đi giao thiệp với nữ nhân, Lục Dương càng thích đến bể bơi hoặc là phòng tập thể hình.

Khi nói chuyện với bạn thân, hắn nói: "Nếu không phải tôi biết cậu từ lâu, có lẽ tôi đã nghĩ cậu trời sinh là người đồng tính."

Lục Dương hỏi: "Đặc điểm của người đồng tính là gì?" Anh phát hiện mình đối với chuyện bận thân nói anh là người đồng tính, không chán ghét.

Bạn thân giật mình, không nghĩ tới Lục Dương lại hỏi như vậy, nhất thời có chút hối hận. Lục Dương là người tích cực, nếu ngươi nói anh giống ai, thì chắc chắn anh sẽ yêu cầu ngươi nói cho anh biết anh trông giống như thế nào.

Nó không phải là ép buộc, không phải là phản bác, mà là tuyên bố. Anh chỉ là hiếu kỳ, phải biết rõ lý do.

Giống như bây giờ Lục Dương không tiếp nhận nữ nhân, đối với bạn thân nói rất hiếu kỳ, tại sao nói anh giống người đồng tính, như thế nào, liên quan gì đến việc anh không tiếp nhận nữ nhân.

Bạn thân: "Đặc điểm thì tôi không nói ra được, chỉ là tâm trí mình nói thôi. Cậu đừng nghe tôi nói mò. Tôi chính là mở quán bar, thấy rất nhiều người đồng tính, nên giờ trông ai cũng đều cho là người đồng tính, cậu đừng để ý."

Lục Dương vui vẻ nói: "Không phải, cậu cũng không cần phải nói về mình như vậy." Anh dừng lại một chút nói: "Thật ra thử với nam nhân cũng không sao. Có lẽ tôi là người lưỡng tính."

Bạn thân líu lưỡi: "Cậu đúng độc mà." Hắn không biết suy nghĩ của Lục Dương đã xoay chuyển đến đâu.

Mấy ngày nay Lục Dương có suy nghĩ một chút, cũng đã thử nghiệm, anh thật sự không còn hứng thú với nữ nhân nữa, vừa nghĩ đến gương mặt của Trịnh Hân, hay cảm giác hồi đại học, nhưng một chút phản ứng đều không có.

Lục Dương cảm thấy vấn đề, không thể không đề cập đến, sau khi kiểm tra thì mọi thứ vẫn bình thường, bác sĩ đề nghị anh nên cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới và để thuận theo tự nhiên.

Lục Dương không hề cảm thấy phản cảm khi người đồng tính trong quán bar đến gần, không phải nói bọn họ có ra-đa nhỏ, chưa kể có người đυ.ng vào anh đã cho thấy anh có đặc điểm của người đồng tính, có thể là sâu bên trong anh chưa được khai phá.

Ôm ý nghĩ này, Lục Dương không tìm nữ nhân, ngồi trong quán bar, vừa uống rượu, vừa lên kế hoạch tìm người phù hợp với mình.

Một người thuận mắt.

Triệu Dịch từ công ty lái xe thẳng đến quán bar, ông chủ của nơi này là vợ của bạn thân. Sau khi trở về nước đã cùng nhau ăn cơm, vợ của bạn thân trong sáng giống như mặt trời nhỏ, cùng với tính cách bạn thân đặt ở cùng một chỗ hợp với nhau một cách đáng kinh ngạc, hắn không khỏi có chút cao hứng thay cho bạn của mình.

Đồng thời cũng có chút mờ mịt, buồn bã, mặc dù tình cảm thời niên thiếu đã không còn. Nhưng khi trở về nước, thấy sự ngọt ngào của hai người, trong lòng vẫn dậy sóng.

Hắn và bạn thân tính cách không hợp, cùng nhau làm việc thì được, muốn bạc đầu giai lão, thật sự là bất lực.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ là việc trên giường, hai người định sắn không đến được với nhau.

(Đương nhiên rồi, hai người đều là công mà)

Triệu Dịch về nước hai năm, quan hệ rất ít, chỉ ăn uống với bạn bè, trong lúc uống say thì tìm người vào quán bar để quan hệ, tư vị trong đó chỉ có chính hắn rõ ràng. Sau này Triệu Dịch cũng không đi tìm người nữa, lúc phiền muộn thì đến ngồi một chút.

Vào ngày này, một trong những quản lý của Triệu Dịch đã làm sai bảng giá, hắn luôn nhạy cảm với các số liệu, nếu như phát ra ngoài công ty sẽ tổn thất hàng trăm vạn, phải để quản lý từ chức, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mắng một trận.

Kết quả là quản lý bất ngờ té xỉu, bệnh viện cho biết gan của hắn có vấn đề.

Trợ lý báo cáo, quản lý vì cái bảng giá này, mang theo người của bộ phận liên tục tăng ca suốt ba ngày, nghe nói gan của hắn có vấn đề, nhưng vẫn luôn kéo dài không nhập viện, muốn làm xong rồi mới đi kiểm tra.

Triệu Dịch vừa tức giận, vừa gấp, nhưng sau khi nghe trợ lý nói, nhìn quản lý nằm trên giường bệnh lớn hơn mình một vòng, trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.

Triệu Dịch • người gánh vác toàn bộ công ty tăng ca làm việc trong ngày, đang ngồi bên cạnh quầy bar ở trung tâm quán bar, cố ý tìm một bạn tình.

Trước giờ Triệu Dịch đều ở trong góc một mình uống rượu, quán bar hoàn cảnh tối tăm không có mấy người chú ý tới, lúc này vừa ngồi quầy bar, cả người liền sáng lên.

Triệu Dịch sinh ra đã rất tốt, mày kiếm mắt sao, ngũ quan thâm thúy, đường nét cường tráng, vừa nhìn chính là một người cứng rắn, có tính hiếu thắng.

Nó rất bắt mắt trong giới O nhiều hơn 1 ít này.

Lục Dương ở bên kia quầy bar, nghe hai O nghị luận, không khỏi hiếu kỳ nhìn sang. Cùng lúc đó, Triệu Dịch ở đối diện cũng nhìn lên, nhất thời hai người nhìn nhau qua chiếc ly úp ngược.

Có ánh sáng ở khắp nơi trong quán bar, dường như có một dải ngân hà trong mắt hai người bọn họ.

--------o0o--------