Sư thầy trở về chùa Hoàng Sơn, đi ngang qua một con đường nhỏ thì gặp một đứa trẻ cỡ chừng mười tuổi đang ngồi ở vệ đường thất thểu, bèn hỏi:
– Nhà cháu sao lại ngồi đây, cha mẹ của cháu đâu?
Đứa trẻ đáp:
– Mẹ cháu ở trong núi, mẹ cháu bảo cháu ở đây chờ ông đi qua thì nhờ ông giúp một chuyện.
Sư thầy lúng túng định hỏi chuyện gì thì ngay đó mặt mũi đã cứng đơ, cái đầu lâu rụng tức khắc khỏi cổ.
Đứa trẻ, nay đã hóa thành hình thù một người không rõ mặt mũi, lộ ra một cái hốc miệng đen nhẻm. Giữa vệt máu tứa lưa đang phun lên trời là kèm theo một giọng nói vang văng vẳng:
– Mẹ cháu bảo cháu mượn đầu của ông về làm đồ chơi…
Đứa trẻ tung tăng chạy nhảy, cầm cái đầu của nhà sư tung hứng đi về phía rừng hoang, nơi có con đường đi tới làng Chuông năm xưa.
Sư thầy chẳng hề biết rằng, làng Chuông năm nào đã chẳng còn người sống, nơi đó chỉ có lũ ma quỷ tụ tập và dẫn đường đưa lối người sống cho chúng ăn thịt.
…
Đó là câu chuyện về con quỷ thứ tư được nhắc đến trong lịch sử. Chắc tôi không nói rõ thì quý vị cũng biết được con quỷ thứ tư là ai, và tên gọi của nó là gì.
Thời nay người ta cũng có thể vô tình gặp phải loài quỷ này, nhưng chúng thường ngụ dưới gốc cây đa và kêu khóc không đi. Khi muốn di dời một cây cổ thụ hoặc chặt hạ, người ta sẽ phải thỏa mãn đòi hỏi của chúng, nếu không thì không thể nào chặt nổi cây, dù cho có mang xe kéo, máy cưa thì cũng vậy, những thứ ấy đều hỏng. Chúng chỉ cần một thứ đồ chơi của chúng, một cái đầu người mà thôi.
Lại nói con người ta bình sinh đều có khuyết điểm, phải biết khuyết điểm mà sửa trị. Sư Hoàng Liên là người nhà phật, dung tục háo sắc không mắc, tham quyền không tham, tiền tài cũng không bị làm cho mờ mắt. Phải nói kiếp nạn của ba loài ma đều đã thoát nhưng lại tự cho mình là tài cao mà sau này khiến sai lầm nối tiếp sai lầm.
Thương người là điều tốt nhưng cũng cần đúng lúc đúng chỗ, nếu không cũng chỉ tự rước họa vào thân. Lề thói người ta chỉ biết dè bỉu lẫn nhau, lại hiếm khi chỉ ra khuyết điểm của mình, đời sống thực cũng vậy.
Nếu nhà sư không cho mình là người tài cao, mà nhận ra khuyết điểm kịp lúc, chắc cũng không bị lũ ma quỷ tính toán như thế, càng là không nên chết trong tay một con quỷ bị tất cả cõi âm khinh thường.
Đời người luôn có khiếm khuyết, không ai là hoàn hảo, nắm chắc những điều ấy mà sửa đổi thì mới có thể là một người ngay thẳng không sợ bất cứ điều gì hết.