Con Quỷ Thứ Tư


– Vậy chứ mấy người tội thần mà anh áp giải là những ai, vì sao mà lại bị bắt đi như thế?

Anh ta nói:

– Đó là thuộc tướng của đảng họ Quách, là họ Đàm. Nay bị quân tướng của Tô công hô ủng bắt được, đang định đem áp giải về cho Cao Tông xử trí.

Sư thầy hỏi:

– Nếu giải về cho nhà vua xử trí thì sẽ bị ra sao?

Anh ta đáp:

– Nhất định sẽ bị chém bêu đầu ở cổng thành, con cháu đều phải gϊếŧ hết, rồi chôn chung một ổ trấn bùa cho chúng không thể siêu thoát.

Sư trầm ngâm nói:

– Như vậy thì ác lắm, sẽ lại sinh ra lũ ma tội thần mới đấy. Nếu anh đã cảm ơn tôi giúp anh chữa bệnh, thì tôi xin nhờ anh một việc.

Anh gia nhân gật đầu, sư thầy liền tiếp lời:

– Khi nào nhà vua cho bêu đầu những người ấy, anh đọc giúp tôi một bài kinh. Sau này đầu người chôn ở đâu thì xin báo cho tôi một tiếng để tôi biết chỗ mà đến giải oán.

Anh gia nhân nghe chừng khó xử, vì nếu ngầm trái ý nhà vua báo cho người khác giải bùa thì mắc tội. Mà nếu không đáp ứng cho nhà sư thì cũng khó trả ơn nghĩa, như vậy cũng bội tín lắm.

Sư thầy hiểu ý bèn nói:

– Anh không cần phải sợ, việc này chỉ có tôi với anh là được biết, hơn nữa tôi cũng không làm ngay, mà phải vài năm sau mới làm. Nên nếu nhà vua mà trách tội, tôi sẽ nhận cả.

Anh gia nhân nghe đến đấy mới gật đầu tạm ưng.

Trời vẫn còn quá khuya khoắt, quan quân đã đi hết mà ánh lửa vẫn còn lập lòe phía đằng xa. Sư thầy nhìn kĩ trong khung trời đen thì phát hiện ra có một bóng người con gái tiều tụy, y phục rách nát, bèn đón vào trong miếu cho chăn ấm để đắp, lại phát lương cứu đói.

Anh gia nhân vẫn chưa đi, thấy sư thầy cứu giúp một người nạn dân thì liền hỏi:

– Nay binh lửa liên miên, thân nhà chùa còn chưa giữ nổi miệng ăn mà vẫn cứu đói sao?

Nhà sư đáp:

– Đã là người hướng thiện thì dù mình chết đói, cũng phải hướng cho người ta được yên ấm cực lạc. Tâm ổn định thì mới thành được chính quả, giáo lý nhà phật là vậy đấy.

Rồi quay sang hỏi han người con gái ăn mày dưới kia:

– Vậy chứ thí chủ sao ra nông nỗi này, người thân thích có còn ai không?

Người con gái tiều tụy run run đáp:

– Cha tôi bệnh nặng đang cấp cứu ở nhà, tôi cùng chồng tôi qua thăm, giữa đường thì gặp nạn binh đao nên mới thành ra như thế. Chồng tôi hiện đã chết, còn kẻ hầu người ở thì chạy nạn tứ phía không sao họp lại được.

Nói chừng được một lúc, người con gái chợt túm lấy sư thầy rồi van nài:

– Nay cha tôi bệnh nặng cần tiền chữa gấp, tôi phải về nhà để lấy tiền đem đến cho cha tôi mua thuốc. Sư thầy đã cứu khổ cứu nạn, thì xin đưa tôi về nhà để tôi lấy tiền vàng cứu cha tôi.

Sư thầy nghe ra gia cảnh người này cũng giàu có, chẳng qua là gặp vận hạn nên mới đến bước đường này, bèn gật đầu đáp ứng.

Duy chỉ có điều người gia nhân nay là viên tướng kia lại có điều nghi kỵ. Anh ta cảm thấy người con gái này có điều gì uẩn khúc, giấu giếm, rõ là nói dối nhưng không tiện vạch trần.

Nhớ lại lời sư thầy cách đây vài năm có nói, anh ta có tướng dọa ma quỷ nên nếu ma quỷ mà gặp anh ra thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Mà người con gái này có thái độ y hệt con ma trành năm xưa, không dám giáp mặt anh ta, còn tránh nhìn thẳng vào trực diện.

Nhân lúc chỉ có hai người, viên tướng thủ thỉ vào tai nhà sư:

– Tôi thấy người này dễ là ma hóa thành để lường gạt sư thầy, sư thầy nên cẩn thận.

Sư thầy cười đáp:

– Tôi là người hiểu phật pháp, lại hiểu giống loài ma quỷ, ma quỷ nào mà làm tôi sợ. Có điều anh yên tâm, ma quỷ là tôi nhìn ra ngay, cô ta là người thường, khổ nạn thật đấy, phải giúp đỡ mới được. Nếu anh đã có chút quyền trong tay, sao trong thời buổi loạn lạc không giúp tôi và cô ấy đến được nơi cần đến.

Viên tướng chấp thuận đi theo nhà sư ngay. Không phải vì muốn trả ơn nhà sư, mà là lo canh cánh người con gái kia thực là ma quỷ muốn ám hại nhà sư, nên mới phải đi theo để bảo vệ sư thầy.

Buổi sáng hôm sau, ba người hành trang gọn gàng, nương theo lối đường rừng tối om để đi.

Theo sự chỉ dẫn của cô gái, nhà chồng cô ta tách biệt trong rừng và hiếm khi có người qua lại. Nghe nói bố chồng cô ta là một vị quan đã thoái ẩn, nên mới muốn sống tách biệt trong rừng. Gia sản nhà cô ta giàu bạc vạn, và hứa sẽ quyên góp cho nhà chùa rất nhiều nếu như chuyến đi này được an toàn.

Con đường rừng âm u tách biệt với thế gian, kéo sâu vào trong rừng núi. Rắn rết bò khắp nơi lổn nhổn. Quạ kêu réo đầy trên cành cây khô.

Quả là một khung cảnh ghê rợn, nơi đây giống như đường vào cõi chết chứ không phải là một con đường do người khai khẩn.

Càng đi thêm vào sâu, viên tướng càng cảnh giác và cảnh báo nhà sư, nhưng nhà sư vẫn trấn định anh ta yên trí.

Qua hai ngày đường, ở cuối còn đường rừng lộ ra một cái hang đá đen ngun ngút đâm sâu vào trong lòng núi. Bên trong đó nom có ánh sáng hắt ra, lại là một ngôi nhà gỗ nhỏ, sâu trong nữa là biệt viện đình đài, giống hệt chốn tiên cảnh.

Đến khi này viên tướng mới tạm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta có thể đã hiểu nhầm.

Cô gái dẫn hai người đến một cái đình đài có suối chảy phun lên cao, ở giữa là một cái tượng người bằng đá, lộ ra một cái đầu người bị mất quá nửa cái đầu lâu. Có thể là do đá nứt nên tượng đá này không còn được nguyên vẹn.

Dưới đài phun nước, là một loạt dây leo chằng chịt, cũng không biết là loại cây gì. Khi sư thầy trấn định chuẩn bị ngồi xuống ghế đá, thì đột nhiên bàn chân mắc phải một mớ dây leo. Sư thầy đem tay gỡ lấy, không ngờ lập tức trợn mắt hoảng hốt ú ớ.

Người con gái đang đi được nửa chừng, liền quay phắt lại trừng mắt nhìn nhà sư, điệu bộ cực kỳ dữ tợn như vừa bị vạch trần chuyện gì xấu xa vậy.

Viên tướng thấy nhà sư hoảng hốt như vậy thì liền hỏi:

– Sư thầy, sao vậy?

Sư thầy hãi hùng thốt lên:

– Thôi thế là hỏng rồi, nó chính là con ma giữ của. Đây là dây leo của cây sâm, chính là củ sâm tươi còn sống cắn trong miệng nó. Dây leo còn có dính bột vàng đây…

Lời sư thầy vừa nói xong thì cả biệt viện liền biến mất, xung quay lầu các đều biến thành quan tài. Xương cốt vương vãi khắp nơi, mùi thối bốc lên nồng nặc tứ phía.

Viên tướng lắp bắp trỏ vào mấy bộ xương dưới đấy mà hỏi:

– Sao ở đây lại có lắm xương người chết như thế?

Sư thầy nói:

– Họ chính là những người bị ma giữ của dẫn đường. Ma giữ của này là loài khó mà phát hiện nhất, bình thường thì nó như người sống, chỉ khi động phải gốc rễ của cây sâm mà nó ngậm, thì nó lộ nguyên hình ra ngay.

Sư thầy nói xong thì liền hối viên tướng với mình hướng phía cửa đá chạy gấp.

Đằng sau những cỗ áo quan, một cái bóng hình người con gái lập lòe, miệng bạnh ra mở to đang ngậm một củ sâm tươi, mắt bị móc và tóc thì bện chặt lại giống như dây thừng, mớ dây thừng bện bằng tóc vươn dài đến hướng nhà sư như muốn túm gọn ông ta lôi vào trong mộ huyệt róc xương mổ thịt như bao kẻ oan uổng trước đó táng mạng tại đây.

Viên tướng với nhà sư hướng phía cửa huyệt chạy như điên, sau cùng dây leo bịt kín gần như mọi kẽ hở, chỉ chừa mỗi một lối vừa một người chui. Viên tướng vội đẩy nhà sư ra ngoài, còn mình thì bị con ma giữ của lôi lại không thoát kịp.

Nhà sư hoảng quá cứ chạy như bay, sau cùng chỉ nghe được tiếng thét kinh khủng của viên tướng.

Bốn phía đều vắng lặng và hậu quả là một người phải bỏ mạng vì sai lầm của sư thầy. Nếu lúc trước ông ta nghe lời viên tướng nói, chắc đã không có những hậu quả như vậy.

Thêm Bình Luận