Chương 2: Cha, Con Muốn Con Nhỏ Đó!

Lúc ông Triệu đang loay hoay việc tìm người mới hầu hạ mới thì vô tình trên đường chở Ngọc đi tái khám về, xe phải dừng lại vì một đám người ồn ào, nhốn nháo phía trước. trên đường một thiếu niên trẻ bị đánh đến mặt bê bết máu, đang quỳ còn có một người đàn ông đã đứng tuổi cùng nhau cầu xin, một bên là một đám dân anh chị, tay chân phủ đầy những hình xăm đáng sợ, đang lăm le mà nhìn chằm chằm đứa con gái nhỏ đang trốn trong lòng mẹ ở đằng kia.

“Anh tha cho em, cho em thêm vài bữa em hứa sẽ gom đủ tiền mà,...em lạy anh!”

“Mai, tui hứa là mai tui sẽ gom đủ tiền trả cho mấy ông,...mấy ông đừng bắt con gái tui đi mà, xin mấy ông!” một giọng nói khàn khàn, run rẩy mà vang lên.

Một bên hình ảnh của một người phụ nữ, với bộ đồ đã bạc màu, rách nát, ôm chặt đứa con gái vào trong lòng, hai mẹ con cùng khóc, đôi mắt đã sưng lên.

Thì ra thanh niên trẻ từ quê lên Sài Gòn này làm thuê, lại nhẹ dạ cả tin mà bị lừa đi vào con đường đỏ đen, thiếu cả đống nợ, hết cách đành trốn về quê mà dụ bắt em gái lên đây để gáng nợ, cha mẹ vừa hay tin con gái mất tích cũng vội vàng mà đuổi theo tới được chổ này,...nên mới có tình cảnh như bây giờ.

“Tụi mày đừng có mà lằng nhằng, một là trả tiền, bằng không hôm nay tao sẽ bắt con nhỏ này đi!” một bà chị gái dứt khoát đứng lên, quay đầu nhìn về mấy thằng đàn em đang đứng phía sau ra hiệu, lập tức một đám tiến lên lôi kéo đứa con gái kia ra khỏi người phụ nữ.

người đàn ông không nhịn được mà lao lên bảo vệ vợ con, lại bị tụi kia đấm, đá túi bụi.

“Cha, con muốn con nhỏ đó!”

trong chiếc xe bốn bánh dừng lại ở bên đường, một giọng nói non nớt, yếu ớt khẽ vang lên.

“Hả? con muốn gì cơ?”

Ông Triệu không vừa ngạc nhiên vừa quay đầu lại hỏi, do âm thanh phát ra vốn đã nhỏ bé, tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lúc càng lớn hơn nên ông tưởng mình nghe nhầm

“Con,... muốn con nhỏ đó!” Bảo Ngọc đối diện với ánh mắt ông, mặt không cảm xúc mà giơ lên cánh tay nhỏ, chỉ về phía đứa con gái đang bị lôi kéo kia.

Ông Triệu thoáng trầm ngâm một lát, có lẽ đây là lần thứ hai đứa con gái nhỏ này của ông đưa ra một yêu cầu đối với ông thì phải. Lần thứ nhất là khi bà Lệ mất, Bảo Ngọc xin ông được ở bên bà, ngoài lúc tắm rửa lần cuối cho bà thì các giai đoạn còn lại Ngọc đều túc trực mà ngồi lặng lẽ bên cạnh bà Lệ, không khóc, không nháo, càng không nói câu gì.

Vốn ít nói,thân thể lại không được khỏe, nên suốt ngày Bảo Ngọc chỉ ở cùng với bà Lệ chứ chẳng thích ra ngoài chơi đùa như những đứa trẻ khác. Từ khi bà mất rồi, đứa con này của ông lại càng trầm lặng hơn. và đây cũng là lần thứ hai con bé đưa ra yêu cầu.

“Được, con chờ cha một chút!”