Chương 1: Nhà Ông Cả Triệu

ông Triệu, tên đầy đủ là Tống Văn Triệu, là một đại gia nức tiếng của Sài Thành lúc bấy giờ, cơ ngơi của ông trải rộng gần như toàn bộ các tỉnh miền Nam này. Ông lại là con cả trong nhà nên người ta mới kêu ông là ông cả Triệu. Cơ ngơi to lớn, làm ăn rộng rãi, ngay cả vợ con của ông cũng khiến nhiều người phải ghen tỵ.

Ngoài bà vợ cả - Huỳnh Ngọc Lệ, xinh đẹp, hiền huệ, là con gái thứ ba của ông chánh án tỉnh, là một người ở cạnh ông từ những bước đầu ông tách ra khỏi công ty của đại gia đình mà đi theo một con đường hoàn toàn mới, là người bên ông những lúc ông khó khăn nhất,...cũng là người vợ mà ông thương yêu nhiều nhất, cũng là người cảm thấy áy náy, có lỗi nhiều nhất.

Bà có với ông được ba người con, thằng con trai cả-Tống Ngọc Tấn, con thứ hai Tống Ngọc Tài, và đứa con gái Tống Bảo Ngọc, nhưng theo vai vế thì Bảo Ngọc là con thứ năm trong nhà, vì năm ấy, khi sinh Ngọc Tài được vài tháng, thì có một người phụ nữ ôm theo thằng con trai còn đỏ hỏn đến tận cửa.

Thì ra trong lúc bà mang thai, ông đã có người phụ nữ khác,...

Lần đó bà ôm con trở về nhà mẹ đẻ, nhưng cuối cùng nhận lại được chỉ là sự trách mắng của cha bà, lúc đó ông đã nói là: ”Nó là đàn ông mà, tài giỏi như nó, hai ba vợ là bình thường, mày không mau về thì con nhỏ kia lên nắm quyền thì đừng có mà khóc!”.

Còn mẹ bà thì chỉ biết ôm con gái mà khóc không thành tiếng, tuy không nói gì nhưng ý của bà cũng là như thế, đàn ông mà, chỉ cần có thể lo đầy đủ cho vợ cho con, không đánh đập vợ con là tốt lắm rồi, còn về việc có cô này, có cô khác thì,..làm sao tránh khỏi được? không phải loại ăn bánh trả tiền, cũng là bao nuôi bên ngoài.

Nhưng lần này không hiểu sao cô gái này lại chờ lúc ông Triệu đi công tác mà đến khóc lóc, kể khổ với bà Lệ,...

Sau khi ông Triệu biết tin thì ngay lập tức bỏ ngang công việc mà vội vàng trở về, ông cũng xin lỗi bà Lệ rất nhiều lần, nhưng làm sao một người tính tình mạnh mẽ như bà lại có thể bỏ qua như vậy?,...từ đó mối quan hệ của vợ chồng bà cũng rơi vào trạng thái không nóng, không lạnh, không hi vọng sẽ không thất vọng.

Năm đó bà cũng đã hai lăm tuổi, thằng Tài nhỏ hơn anh cả của nó tận 6 tuổi vì năm bà lấy ông năm đó bà mười tám, bà để bầu thằng Tấn, sau đó vì sự nghiệp nên hai vợ chồng tạm hoãn chuyện con cái lại, thấm thoát vậy mà đã qua ngần ấy năm, khi sự nghiệp của ông đã ổn định đi vào quỷ đạo, hai vợ chồng mới để có thằng Tài, ấy vậy mà,...

Sau khi đi bệnh viện làm kiểm tra đầy đủ, ông Triệu cũng nhận thằng con kia và đặt tên là Tống Quang Lộc, cũng chấp nhận bà Thu làm vợ hai, dù ông tức giận bà cả gan dám đến nhà quậy vợ lớn, nhưng ông cũng lấy lý do không thể cho con ông không có mẹ ruột mà tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ cưới bà Thu về nhà,... sau đó ông liền có với bà Thu thêm thằng tư tên Tống Quang Phú.

Năm bà Lệ đã 30 tuổi, thì mang thai Bảo Ngọc- một cái thai mà với bà là hoàn toàn ngoài ý muốn, vì hiện tại thằng con trai cả của bà đã ngót nghét 11, thằng hai cũng đã 5 tuổi hơn và quan trọng là bà đã cố ý dùng biện pháp tránh thai sau khi sanh thằng Tài, vì bà không muốn có con với ông Triệu nữa, chuyện này làm ông Triệu vô cùng bực tức, nhưng đối ngoại thì bà Lệ xử sự thật không có chổ để chê, trong nhà thì càng khỏi phải nói, nên ông chỉ có cách xả giận bằng cách hành hạ bà trên giường, nhưng từ thứ tình yêu ngọt ngào, giờ đối với bà chỉ là sự cay đắng, nhục nhã,...nhưng không hiểu sao, hôm đó bà vẫn dùng thuốc sau khi làm chuyện ấy xong, nhưng Bảo Ngọc vẫn kiên cường mà đến, lúc biết tin mình có thai ngoài sự bất ngờ, âu cũng là niềm vui đối với bà, nhưng không may là bà lại sinh non, lúc sinh lại bị băng huyết, khó khăn lắm mới giữ lại được một cái mạng, cũng kể từ đó sức khỏe bà cũng yếu dần.

Bởi vì là đứa con gái út của bà cả, lại ốm yếu từ lúc lọt lòng nên Ngọc được, lại là đứa con gái duy nhất trong gia đình có tận bốn thằng con trai nên cô gần như là được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, cô chưa từng chịu phải bất kỳ ủy khuất gì, năm cô sinh ra cũng là lúc ông cả Triệu được đơn làm ăn lớn, sự nghiệp trực tiếp tiến thêm một bước dài, nên càng tin lời thầy bói là đứa nhỏ này hợp mạng, sẽ giúp ông càng ngày phát đạt, nên ngoài thằng con trai cả của ông thì đây là đứa con được ông yêu thương và quan tâm nhiều nhất.

Nhưng mọi thứ chỉ tồn tại đến năm cô 5 tuổi. Năm đó bà Lệ mất, trong nhà bỗng dưng thật bận rộn, rối ren,...lúc này nhìn cô nhìn vẫn là gầy gầy, nhỏ nhỏ, chỉ có đôi mắt phượng đen láy, lúc nhìn đến làm cho người đối diện liền nghĩ đến hình ảnh của những ngôi sao trên bầu trời mùa hạ, sáng lấp lánh, đội khăn tang, quỳ cạnh bên chiếc bàn để di ảnh bà Lệ.

Con bé hiểu chuyện đến lạ, chỉ có đôi mắt hồng hồng, cũng không biết là khóc khi nào, nhưng bắt đầu từ lúc có khách khứa đến viếng thăm từ sáng sớm, tới tối mịt cũng chẳng ai thấy con bé quấy khóc, hoặc là quỳ bên cạnh hai anh, hoặc là mệt quá ngủ gục sẽ được đưa vào phòng.

Sau đám tang bà Lệ, ông Triệu liền mướn một bà dì đi theo chăm sóc riêng cho việc ăn uống, thuốc men của Bảo Ngọc, nhưng mới chỉ được vài tháng, bà ấy cũng vì đột ngột phát bệnh mà mất,....

cũng từ đó, không biết ở đâu tung ra tin đồn rằng đứa con gái nhỏ của ông cả Triệu mang trong mình số khắc người thân, nên miễn ai thân cận với cô đều bị khắc chết.