Con Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Để thỏa mãn mong ước được thưởng thức món ngon vật lạ của Nhà vua, tay đầu bếp đã dâng lên rất nhiều món ăn lạ mắt nhưng vẫn không thể làm vua vừa lòng. Sau khi vua biết hắn đã dâng vua món "con người …
Xem Thêm

Vài hôm sau nữa, trong cung điện tráng lệ nơi nhà vua đang chờ đợi, Silas bước vào, tay cầm một cái đĩa được đậy lại, nhìn rất trang trọng. Có lẽ Silas muốn dâng lên vua một món ăn mới. Gã rảo bước với vẻ mặt không còn chút lo âu, tồi tệ như mọi ngày. Thay vào đó là một phong thái đầy tự tin, kiêu ngạo nhưng không kém phần kỳ dị. Silas thưa rằng miếng thịt lạ này thuộc về một loài động vật có họ hàng gần xa với giống vượn và khỉ mà gã phải cất công bằng rừng lội suối tìm kiếm từ một đất nước xa nơi chân trời, mất rất nhiều thời gian để chế biến một cách kỹ lưỡng nhất, thử nghiệm nhiều lần để hoàn thành công thức hoàn chỉnh nhất.

Tất nhiên, nhà vua rất hài lòng về điều đó. Lão nếm qua món thịt lạ. Thay vì những lời chê trách khó nghe như xưa thì nhà vua hôm nay hết lời khen ngợi Silas. Món ăn này đủ cả ngon lẫn lạ. Hương vị rất tinh tế, mùi thơm ngào ngạt, trang trí đầy tính nghệ thuật và thẩm mỹ. Rất độc đáo và hoàn hảo! Tôi không chú tâm mấy đến những lời đó. Dù có tả nó ngon như thế nào thì tất cả những người ở đây và cả tôi nữa sẽ chẳng bao giờ được nếm qua hương vị hoàng gia ấy.

Về phần Silas, gã không còn là đầu bếp bình thường ngày nào mà đã trở thành bếp trưởng của hoàng cung và là đầu bếp thân cận của nhà vua, được thưởng rất nhiều tiền tài và được phong tước vị. Trong phút giây vinh quang của bản thân gã, tôi nhận ra ánh mắt của Silas lấp lánh thứ ánh sáng của tiền vàng và tham vọng. Tất cả danh lợi vây quanh lấy Silas và khiến gã như trở thành một con người khác. Cái nụ cười quái đản của gã làm tôi ớn lạnh. Nó chẳng khác gì một con quỷ, chẳng còn chút nào là tính người cả. Silas giờ đây chỉ còn lại phần “con”, còn phần “người” gần như đã bốc hơi đi mất. Thật đáng sợ! Và cũng trong hôm đó, hắn yêu cầu nhà vua ban lệnh đuổi tất cả các phụ bếp đi vì Silas cho rằng công thức nấu ăn của gã sẽ bị đánh cắp.

Người hầu vốn là tầng lớp thấp kém nhất, chỗ ăn chỗ ở hết sức hạn hẹp. Tôi được phân vào một căn phòng chật chội nơi cuối hành lang, không gian chỉ đủ kê hai chiếc giường dài, ở giữa chừa một lối và không thể nhét thêm được gì nữa. Mười hai người, chính xác là mười bốn người cùng nhau chen chúc trong gian phòng rộng hơn chục mét vuông, công việc đã khó khăn đến nghỉ ngơi cũng chẳng được thoải mái.

Gần đây phòng tôi tự dưng mất đi hai người, chỗ ngủ rộng rãi hơn làm ai cũng hơi bỡ ngỡ. Chúng tôi từ mười bốn xuống còn mười hai, từ mười hai quay đi quay lại chỉ thấy vỏn vẹn còn có chín. Đêm nào Mira cũng níu chặt tay tôi mới dám ngủ, cô nàng còn thì thầm về chuyện Liz – đồng hương cùng quê cô ấy vừa biến mất không rõ tung tích. Trước khi ngủ quên tôi còn mang máng nghe được Mira kể về mấy tin đồn thấy máu me vẩy quanh bồn hoa sau vườn nữa. Mấy cô bạn yếu bóng vía đều rộ lên bao nhiêu thứ tự mình dọa mình.

Thôi nào các cô gái, vườn ở cạnh nhà bếp kia mà! Có anh phụ bếp nào làm thịt động vật mà không dính máu chúng đâu chứ! Bà quản đốc đã gán vụ mất tích bí ẩn của Liz thành tội bỏ trốn, điều tôi đến làm công việc chăm sóc hoa mà cô ấy từng làm trước kia để tránh bị các vị hoàng phi quở trách. Tất cả vẫn như cũ, người cũng biến mất dần dần, cho đến một buổi tối trời trăng âm u, sự thật đằng sau bắt đầu hé mở…

Đêm ấy tôi vốn định đi ngủ, nhưng chợt nhớ ra chậu hoa quý mới được một nước phương Đông cống lên hôm qua vẫn còn nằm bên ngoài mái hiên nên đành xỏ giày mò mẫm ra ngoài, nửa đêm mà có gió lớn, cành hoa sẽ gãy hết mất, đến lúc đấy thì mạng sống có khi còn khó giữ. Loay hoay một hồi ngoài vườn, tự dưng lưng tôi lạnh buốt, rồi đột nhiên cả người bị túm chặt lấy, quay lại thì thấy Mira mặt cắt không còn một giọt máu:

“Lanna… Ôi chúa ơi, làm ơn đi với tôi, làm ơn…”

Sau đấy tai tôi ù đi, Mira kéo tôi đi băng băng qua những lùm cây, bước chân tuy nhanh nhưng lẩy bẩy không ổn định, còn ngập ngừng sợ hãi. Tôi biết sắp có chuyện chẳng lành… Chúng tôi bám theo một cái bóng trùm vải đen từ đầu tới chân, cái bóng đen đi nhanh như gió, thi thoảng vạt vải thốc lên còn thấy cái gì đó lóe sáng. Vệt sáng sắc lạnh, cả người tôi rũ mồ hôi, nhìn như một chiếc rìu… Bàn tay Mira như muốn bóp gãy cổ tay tôi, mặt cô ấy trắng bệch, đôi mắt mở to vô hồn, đôi môi bợt bạt mấp máy vài câu từ khó hiểu. Gió đêm rít thêm một hồi nữa, vầng trăng trốn biệt trong mây đen, bất chợt xung quanh tối tăm lạ thường, chúng tôi không có lấy một ngọn đèn, ma xui quỷ khiến thế nào bước chân nhanh nhẹn vô cùng.

Cả đoạn đường tuyệt nhiên không vấp ngã chỗ nào… Bóng đen lủi đến một cái hầm ăn sâu dưới đất. Nghe đồn nơi này trước kia là nhà tù, ngày ấy người ta dùng nó để giam cầm tra tấn tù binh chiến tranh. Tôi không nhớ rõ rằng mình đã đi qua những gian phòng đóng đầy cọc gỗ chông sắt gỉ sét ấy như thế nào, cũng không nhớ tại sao bản thân lại đủ can đảm mà đi đến hết tầng tầng lớp lớp những chỗ ẩm thấp ghê rợn này ra sao.

Nhưng chắc chắn cả đời này tôi sẽ không thể quên cảnh tượng kinh hoàng đang bày ra trước mắt. Một cái bàn lớn bày đầy những con dao to nhỏ đủ loại, bàn nạo dính tua tủa xương dăm trắng hếu, dùi sắt nung đỏ xèo xèo đâm thủng một tấm da mỏng manh. Dưới đất vài ngón tay người rơi vãi lung tung, một ngón, hai ngón, còn có một bàn tay ba ngón,…

Ôi chúa ơi, làm sao mà tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh máu me chân thực được thế này cơ chứ! Trên cái kệ mục gắn hờ trên tường, một đống đầu người bày biện đến là ngăn nắp, có cái đã thối rữa cả một nửa khuôn mặt bầy nhầy nát rẫy, cũng có cái mới chặt còn đỏ hỏn máu tươi. Cả người tôi lạnh buốt như hứng tuyết, đến cả thở cũng không dám hít mạnh, các khớp ngón tay đã rệu rã cấu vào tường gạch đến xanh xao.

Mira chết lặng khi nhìn thấy Liz nửa tỉnh nửa mê bị trói vào cây cột ngay bên cạnh cái bàn đầy hung khí. Gã áo đen tiến đến nắm lấy mái tóc rũ rượi của Liz, thẳng tay giật ra. Một mảng da đầu trắng bóc dính đầy những sợi dài màu đen tong tỏng rớt máu. Cả đầu tôi nóng bừng lên, tim đập thình thịch liên hồi, hai lòng bàn tay đã mướt mồ hôi từ bao giờ.

Liz thét lên một tiếng yếu ớt, rồi máu đỏ từ đỉnh đầu trọc lóc xối xuống mũi, miệng làm cô ấy sặc, khó khăn ho khan luôn hồi. Tên áo đen xem chừng khó chịu, vớ cái búa trên bàn, giang tay nện thẳng một đòn vào miệng Liz. Răng lưỡi cô ấy nát bét, lẫn lộn vào nhau thành một mớ thịt bầy nhầy đầy kinh hãi. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì cái kéo sắc lẹm đã xiến qua môi cô ấy, cắt thành hai miếng đỏ hồng yên vị nằm trong chiếc đĩa sứ trắng tinh. Gã ác nhân như một con quỷ khát máu, gã thành thục lấy kìm rút từng chiếc móng tay móng chân trên người cô gái nhỏ bé kia, sau đó còn cẩn thận dội một thùng nước muối lên khắp các vết thương nhầy nhụa ấy.

Liz thống khổ kêu khóc từng hồi, nhưng âm thanh trôi qua cái miệng bị tra tấn tàn nhẫn thì chẳng thành nghĩa gì cả. Sau đấy Liz chết dần chết mòn trong sự đau đớn, từng miếng thịt trên người cô ấy được cắt ra, tay chân cũng được chặt thành từng khúc vừa tay, nội tạng bị moi thì chứa trong cái bình ngâm đầy cẩu kỷ, ngón tay cũng đặc biệt được băm thành một bát thịt vụn lớn.

Đến đây tôi không chịu nổi nữa, cả người theo bản năng lùi lại về phía sau, còn Mira thì như chết chôn tại chỗ, không hề cử động chút nào. Gã thủ ác dừng lại xoa cổ vì mỏi, hình như gã thấy hơi bất tiện khi trùm vải áo lòa xòa nên bắt đầu cởϊ áσ choàng ra. Giây phút hãi hùng khi gã vô tình quay đầu lại khiến cả người tôi như muốn nổ tung! Thần linh chứng giám, gã chính là Silas! Một con quỷ gϊếŧ người tàn nhẫn!

Mira trông thấy Silas thì lập tức gào toáng lên, mất thăng bằng mà ngã xuống nền đất ẩm ướt mà gào thét. Tôi biết đã bị phát hiện, đôi chân mềm nhũn líu ríu vào nhau mà cố chạy. Chút lý trí cuối cùng đã thôi thúc tôi trốn vào một buồng giam gần đấy, đường từ đây về đến mặt đất còn xa vô cùng, tôi thề là mình không đủ sức để chạy hết nó.

Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng vang lên, tiếp đến là tiếng hét chói tai của Mira, rồi… mọi thứ lại chìm trong im lặng.

Thêm Bình Luận