Chương 2-3

anh

không

nhịn được lấy tay kéo



càng gần, làm cho cả người



dán

trên

người

anh, mặc dù trong cái miệng

nhỏ

nhắn của



trừ bỏ tiếng thở dốc còn có tiếng nho

nhỏ

ưm, nhưng bàn tay

nhỏ

bé của



trên

ngực

anh

không

có hướng lên

trên

,

không

đi

xuống, càng

không

có tiến thêm

một

bước.

Chưa bao giờ từng.

Đầu năm nay, trong đầu

anh

tràn đầy tranh cãi ồn ã, làm

anh

vô cùng căm tức lui ra.

Gò má trắng nộn của



đỏ bừng, đôi mắt mông lung mở to, đôi môi no đủ bị

anh

chà đạp ướŧ áŧ, hơi vểnh lên, lặng lẽ thở gấp,

anh

có thể thấy



mạch máu ở

trên

cổ



đập kịch liệt dưới làn da trắng nõn.

anh

nhất định là con mẹ nó điên rồi.



gái

này là vợ của

anh, hôn nhân cho

anh

quyền lợi,



cho

anh

quyền lợi,

anh

nếu muốn lên giường với

cô,



cũng

không

cự tuyệt, vì sao

không

thể?

anh

biết đối với chuyện này,



cũng

không

có khái niệm cố làm, khi

anh

đẩy ra,



cũng

không

ngăn cản

anh,

không

có dùng tay bắt lấy

anh,

không

có mở miệng phản đối,



chỉ thở phì phò, tựa vào bên cạnh bàn, dùng cặp mắt mê ly kia nở to nhìn

anh.

anh

không

hiểu tại sao mình có hành động "thần kinh" như thế,

anh

nắm lấy lon bia rỗng

trên

bàn, bóp méo nó, ném vào thùng rác, sau đó xoay người

đi

về phòng.



không

đi

lên cùng.

Đương nhiên

không

có,

anh

cũng đoán được vậy.

Lúc

anh

đi

tới cửa phòng,

anh

không

nhịn được quay đầu lại xem



có hay

không

theo

anh

lên, chờ mong



đi

theo

anh, giữ chặt

anh, hôn môi

anh, kéo khăn tắm

trên

hông

anh

xuống, đem

anh

đẩy ngã ở

trên

giường.

Nhưng cuối cùng đây chỉ là vọng tưởng của

anh

mà thôi.

anh

một

mình trở lại phòng, tự mình kéo khăn lông, lấy máy sấy làm khô tóc, cố ý lấy chiếc áo được



giặt sạch

sẽ, phơi khô, cùng với chiếc quần đùi trong ngăn tủ, sau đó nằm lên giường, đắp chăn, hờn dỗi.

10 phút, 20 phút trôi qua, sau đó là nửa tiếng,

một

tiếng.

Ngoài cửa phòng vẫn im ắng,

anh

không

nghe thấy tiếng



mở cửa

đi

ra ngoài, biết



còn ở phòng khách, có lẽ còn

đang

ở cạnh bàn ăn trong bếp, buồn bực

anh

rốt cuộc là làm cái gì.

anh

biết



cảm thấy xấu hổ, có lẽ còn có điểm tức giận? Tốt nhất là



tức giận,

anh

tình nguyện bị



tức giận.

Đương nhiên



cũng có cảm giác này,

anh

biết,

anh

đã

nhìn thấy

sự

tức giận trong mắt

cô, nhưng



chưa bao giờ nổi cáu với

anh,



đem mọi thứ nhịn xuống, giống như

một



dâu

nhỏ

ngoan ngoãn.

Ba năm.





một

người phụ nữ tốt,



giúp

anh

giặt quần áo, quét dọn, để dành tiền,



vào được phòng khách, xuống được nhà bếp, ở

trên

giường cùng

anh

hợp vô cùng.

Đổi lại là người đàn ông khách, đại khái phải cầu thần bái phật mới có thể lấy được người vợ như thế.

anh

không

biết chính mình có cái gì

không

vừa lòng, nhưng mẹ nó, gần đây

anh

đúng thực là cứ hay khó chịu vô cớ như thế.

một

giờ 13 phút, người phụ nữ kia lặng lẽ

đi

đến,

anh

nằm ở

một

bên, nhắm mắt giả vờ ngủ.



bước chân nho

nhỏ, có chút vội vàng

đi

tới, cẩn thận mở ra ngăn tủ, lấy ra quần áo ngủ sạch

sẽ, lại vội vàng rời

đi, tắt đèn phòng,

đi

vào phòng tắm, đóng cửa lại.

anh

nghe thấy tiếng nước,



tắm được

một

lúc

thì

tiếng máy sấy vang lên rồi dừng lại,

anh

cơ hồ có thể thấy hình ảnh



chải đầu.

một

trăm cái.

Cái nghi thức nho

nhỏ, ngoan cố, lại đáng

yêu

của

cô.

Đáng giận,

hiện

tại

anh

cảm thấy mình như sói hoang lớn bắt nạt thỏ trắng

nhỏ

đáng

yêu.

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra, nguồn

anh

sáng từ trong rọi ra, hơi nước ướŧ áŧ tràn ra ngoài

không

khí.



tắt đèn phòng tắm, trong bóng đêm

đi

đến bên giường, xốc chăn nằm xuống, thậm chí

không

có nhìn đến bộ dáng mặc qυầи ɭóŧ của

anh.

anh

có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của

cô, ngửi được mùi hương từ người

cô,

anh

mở mắt, biết



nhất định đưa lưng về phía mình, giống như hơn

một

ngàn ngày trong thời gian qua.

Trong phòng lâm vào

một

mảng u tối, hơi lạnh

trên

tường phả vào mặt, có

một

chữ số Ả Rập biểu

hiện

nhiệt độ

không

khí, chữ số

nhỏ

màu phát ánh sáng xanh giúp mắt

anh

thích ứng với bóng tối.

Trong bóng đêm, nhờ vào ánh sáng mỏng manh,

anh

nhìn bóng lưng nho

nhỏ

đang

cuộn mình ở giường bên cạnh, gần như

không

nhịn được đem



ôm vào trong lòng.

anh

không

muốn an ủi

cô, người phụ nữ này

không

muốn an ủi của

anh, đại khái cũng

không

cần

anh

ôm ấp.

Cho nên

anh

tiếp tục để hai tay ôm trước ngực, nghiêng người nằm, trong bóng đêm nhìn chằm chằm đầu vai gầy yếu của

cô, lỗ tai khéo léo mê người, cùng cái đầu

nhỏ

đáng

yêu

lại ngoan cố.

Đêm nay, giống như thời gian qua.

anh

cũng thường lui tới như vậy, đem cửa sổ mở ra, rèm cửa sổ cũng kéo lên.

Đóng cửa sổ

sẽ

không

có gió, có vẻ buồn, nhưng tiếng vang này rất

nhỏ, bị ngăn cách hơn nửa.

anh

trở lại

trên

giường, lại nằm xuống.



nằm

trên

giường, vô ý thức quay qua phía

anh,

anh

nằm nghiêng, ngắm nhìn khuôn mặt



qua ánh sáng màu xanh mong manh.

anh

rất quen thuộc bộ dáng của

cô, cho dù khống có chút ánh sáng nago cũng có thể miêu tả



ràng, dù sao hai người cũng

đã

kết hôn ba năm, nhưng

thật

ra

anh

cũng

không

thật

sự

hiểu biết

cô.

anh

còn nhớ



ngày gặp mặt đó, thời điểm

anh

tới quán cà phê,



dã đến, ngồi ở

một

góc tối cạnh bàn, dựa lưng vào tường, nhưng lại ngồi rất thẳng. Khi

anh

theo người môi giới

đi

vào,



nháy mắt liền nhìn đến

anh, bộ dáng như con thỏ

nhỏ

kinh hoàng khi phát

hiện

ra có người tiếp cận mình, khẩn trương và đề phòng.



cố hết sức để che dấu cảm xúc ấy, nhưng

anh

vẫn cảm giác được, sâu kín từ người



toát ra

sự

khẩn trương cùng bất an.

Những người phụ nữ được làm quen đa số đều khẩn trương, nhưng của



đặc biệt



ràng, nhưng



vẫn cùng

anh

đi

xem phim, thậm chí khi

anh

không

cẩn thận ngủ gật,



vẫn tiếp nhận lời mời thứ hai của

anh.

Điều kiện của



cũng

không

tính là tốt,



không

có bằng đại học, thoạt nhìn

thật

an tĩnh,

nói

năng

nhỏ

nhẹ,

không

có đam mê gì đặc biệt,

không

có bà con thân thích gì.

một

điểm

nhỏ

cuối cùng là

anh

với



có rất ít điểm giống nhau.

anh

tuy rằng

không

gặp khó khăn trong việc kiếm tiền, nhưng

anh

biết người môi giới đồng thời có giới thiệu cho



vài người có xe, tiền, và nhà cho

cô, tùy tiện chọn

một

người trong đó, cả người lẫn gia cảnh đều tốt hơn

anh

mấy lần.

Nhưng kết quả là,



chọn

anh, nhưng

nói

thật

anh

cũng

không





dựa

trên

tiêu chuẩn nào

để chọn mình.

Nhưng

anh

thích

cô.

Khi



nhìn

anh,

trên

mặt

không

có biểu cảm soi mói săm soi, càng

không

có biểu

hiện

mình tài trí hơn người hèn mọn. Kể cả khi

anh

đi

xem phim ngủ gật,



cũng

không

có phản đối hay

nói

anh

vô lễ.



không

soi mói

anh.

Có lẽ lúc ấy

anh

nên phát

hiện

vấn đề này.

anh

nhíu mi, biết





cũng

không

có như bề ngoài dịu ngoan như vậy,



chỉ là

ẩn

nhẫn, nhưng lúc ấy,

anh

cũng

không

có nghĩ nhiều như vậy,

anh

còn nghĩ rằng đó là ưu điểm của

cô.

anh

thích

cô,

anh

muốn kết hôn, muốn có người đợi mình ở nhà,





một

đối tượng

thật

thích hợp, cho nên

anh

cầu hôn

cô.

thật

ra

anh

vốn chuẩn bị tâm lý



sẽ

từ chối, ai ngờ



lại thực

sự

đáp ứng.

Hai người

một

đường

đi

tới, luôn luôn

không

có vấn đề gì, thẳng đến khi

anh

không

biết vì sao mình như bị nước vào đầu. Cự tuyệt

anh? Tức giận với

anh? Chủ động câu dẫn

anh?

anh

không

biết, có lẽ kỳ thực vấn đề là ở

anh.

Làm người phải biết chừng mực,

anh

biết

rõ,

anh

vốn thấy

thật

hài lòng, cho đến khi

anh

phát

hiện

ra vợ chồng nào cũng

sẽ

cãi nhau, kể cả đôi có cảm tình tốt nhất cũng vậy.

Cái



gái

này trước giờ chưa từng cãi nhau với

anh.



luôn vô cùng dễ dàng tha thứ cho

anh. Trước kia

anh

không

có để ý đến việc này. Cũng

không

cho rằng nó là việc trọng yếu gì cả, kết quả

không

biết từ khi nào, nó lại thành vấn đề quấy nhiễu

anh, giống như

một

cái gai trong lòng, mà cái gai ấy còn muốn

đi

ra, mỗi ngày

một

lớn.

Mười lăm ngày,

anh

nhịn mười lăm ngày

không

đυ.ng vào

cô, còn tưởng



sẽ

phát

hiện,

sẽ

cảm thấy

không

thích hợp, nhưng



không

có,



ăn cơm chiều, ngày qua ngày, giống như

anh



một

cá nhân hoạt động trong nhà, tựa như



cũng

không

muốn

anh, cũng

không

cần

anh.

anh

cùng



là vợ chồng, nhưng đôi khi,

anh

rốt cuộc thấy mình chỉ là công cụ trợ giúp



ngủ, hơn nữa



còn

không

phải rất muốn sử dụng đến, thậm chí

không

chủ động nắm lấy.

Đêm càng sâu,

anh

không

tiếng động hít thở, đem



gái

nhỏ

kia ôm chặt vào lòng, đem cằm đặt

trên

đầu

cô.

Được rồi, có lẽ

không

cùng



"làm việc"

không

phải là ý kiến hay, chính là tự tra tấn chính mình. Về chuyện tình ái, phụ nữ như là

không

có ham muốn giống đàn ông, chỉ là

anh

vốn cho rằng



thích cùng với

anh.

anh

cho rằng



làm bởi vì cần,

sẽ

chủ động cùng

anh

cầu hoan.

Mặc dù chỉ

một

chút ám chỉ cũng tốt, nhưng



tựa hồ cả ám chỉ cũng

không

muốn.

anh

không

muốn tin tưởng như vậy.



đối với việc kia tuyệt đối

không

nghĩ tới,

anh

biết



thích nó, hưởng thụ nó.

Hoặc là ngay cả phản ứng dung sướиɠ kia của



cũng là giả vờ?

Suy nghĩ này làm trái tim

anh

trầm xuống, nhưng

anh

nhanh chóng đem nó vứt

đi.

sẽ

không,



thích,

anh

xác định.

anh

rất khó tưởng tượng ngay cả trong việc này



cũng mang mặt nạ xấu hổ,

ẩn

nhẫn.

Ý tưởng này làm người ta khó có thể chịu được. Làm gương mặt

anh

có chút vặn vẹo. Tựa như muốn đem



lay tỉnh. Cùng



làʍ t̠ìиɦ. Xác nhận lại phản ứng của

cô.

anh

thiếu chút nữa thực

sự

làm vậy.

Thiếu chút nữa.

Nhưng

anh

nhớ tới giấc ngủ đối với



quý giá như thế nào, mà phiền não của mình lại buồn cười như thế.

anh

hiểu

rõ, người phụ nữ này đương nhiên là ở nhà của

anh.



giúp

anh

để dành tiền, vì

anh

nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc

anh, nếu

không

cần,

sẽ

không

làm như vậy.

anh

đã

từng gặp qua nhiều căhp vợ chồng tuy sống cùng nhau, nhưng lại giống như kính băng lạnh lẽo, xa lạ như người dưng.



không

giống như những người phụ nữ này.



để ý đến

anh.

Nhưng

sự

để ý của



có bao nhiêu? Chỉ vì

anh

đem tiền về nhà? Chỉ vì

anh

giúp



làm ấm giường?

anh

không

biết,

một

người làm thế nào để hiểu được suy nghĩ của người khác? Mặc dù là vợ chồng chung giường chung gối?

Vấn đề của

anh



anh

vốn cho rằng việc cưới vợ

thật

đơn giản, có

một

người phụ nữ ở nhà đợi

anh, cảm giác tốt lắm.

anh

cho tới bây giờ cũng

không

nghĩ tới,

anh

thế nhưng có

một

ngày hy vọng thu hút được

sự

chú ý của



nhiều hơn.

anh

không

nhịn được thở ra, lại nhắm mắt vào, thu lại hai tay, ngửi mùi hương của tóc

cô, cảm nhận thân thể mềm mại của

cô, cảm nhận



đang

ngủ. Đem tay



đặt

trên

eo mình, cảm giác bản thân được bao bọc bởi hương vị của

cô.

*Ôi tội nghiệp

anh! Nghẹn gần chết Bao giờ mới có 1 chương để 2

anh

chị chân chính thân

mật đây~

Mà hóa ra là

anh

đem tay chị để lên eo mình nhá, thảo nào đầu truyện chị ko hiểu sao sáng dậy

lại ôm

anh

như bạch tuộc