Chương 3-1

"Tiểu Diệp, hôm nay chồng em

không

đến đón em à?"

"anh

ấy tăng ca."

"Vậy à, thế rượu mừng kết hôn của Diệu Linh vào thứ Bảy

anh

ấy

sẽ

đến được

không?"

"Khả năng là

không

có biện pháp."

Chị Trần lộ ra nụ cười đồng tình: "anh

ta gần đây thường hay tăng ca nha."

"Ừ, đúng vậy." Hoài An gật đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Chị Trần giống như còn

nói

thêm điều gì đó, nhưng



không

chú ý nghe, chỉ thỉnh thoảng đáp lại

một

tiếng; xe điện ngầm dừng

một

chút lại khởi động, ngoài cửa sổ

một

mảnh đen tối, chỉ có ngọn đèn đường lúc

ẩn

lúc

hiện.



không

hiểu người đàn ông kia

đang

nghĩ cái gì.

không

phải

nói





luôn biết

anh

ta

đang

nghĩ gì,



cũng

không

phải là con giun trong bụng

anh, chính là

anh

tính tình đơn thuần,

anh

không

thích nghĩ nhiều. Với

anh



nói, cuộc sống rất đơn giản, đói bụng

thì

ăn cơm, mệt mỏi

đi

ngủ, bình thường

anh

nghĩ gì là làm, nuốn

nói

gì liền

nói.

anh

là loại người ruột thẳng như thế, hơn nữa

anh

thích làʍ t̠ìиɦ.

Cho nên,



thật

sự

không

biết

anh

đã

xảy ra chuyện gì trong thời gian qua.

Hai mươi ngày nay, trừ bỏ những nụ hôn thưa thớt,

anh

thực

sự

không

chạm vào

cô, năm ngày trước hôm



chạy bộ về, nụ hôn nóng bỏng kia là lần cuối cùng.

anh

thật

là người làm việc theo cảm giác, lại rất thích làm chuyện kia.



từng đến qua công trường

anh

làm việc, biết công việc của

anh

có áp lực rất lớn. Làm việc ngoagi trời

trên

độ cao mấy trăm mét, đây

không

phải người bình thường có thể làm.

anh

có áp lực, nhưng

anh

không

hút thuốc lá, cũng

không

say rượu, chỉ thích làʍ t̠ìиɦ.

Cho nên cả khi

anh

đến nơi khác công tác, cũng

sẽ

bớt chút thời gian trở về vào ngày nghỉ, hoặc muốn



đến gặp

anh

vào ngày nghỉ.

anh

gọi điện thoại tìm

cô,



phải

đi, lúc

anh

cần, ít nhất có tìm

cô,

không

có cùng đồng nghiệp ra ngoài tìm

gái

gọi.



không



vợ chồng bình thường bao lâu

thì

sinh hoạt vợ chồng

một

lần, nhưng

anh

thì

cách hai bà ngày

sẽ

muốn, có khi thậm chí muốn liền mấy ngày.

Đây là lần đầu tiên sau khi hôn, sau hai mươi ngày

anh

vẫn

không

đυ.ng tới

cô.

Năm ngày trước, lúc

anh

thân thể trần trụi chỉ đeo khăn tắm ngang hông bước ra,



thực

sự

cho rằng

anh

dự tính làm chuyện kia trong phòng bếp.

Nhưng là, trừ bỏ nụ hôn kia,

anh

cái gì cũng

không

có làm.

Lúc

anh

rời

đi, chân



nhuyễn ra dựa vào cạnh bàn,

một

lúc lâu cũng

không

thể điều hòa hơi thở, chỉ có trong lòng cảm thấy kinh hoàng.

Nhưng

anh

cũng

không

có tiếp tục

đi

xuống, mà



cũng khôbg biết điều gì ngăn cản

anh.

Bốn ngày trước

anh

bắt đầu tăng ca, thường về nhà ăn

một

bữa cơm, tắm rửa

một

cái cũng

đã

đến đêm khuya,



không

có cơ hội trò chuyện với

anh, cũng

không

biết cùng

anh

nói

gì.

Người đàn ông kia trừ bỏ đọt nhiên

không

làʍ t̠ìиɦ với

cô, hết thảy đều bình thường,



có thể hỏi cái gì?

Hỏi

anh

vì sao

không

lẻn giường với

cô? Hỏi

anh

có phải tăng ca để trốn

cô? Hỏi

anh

có phải ở bên ngoài có phụ nữ khách hay

không?

Suy nghĩ này, phiền lòng, làm cho



hơi nhếch môi.



không

phải

không

nghĩ tới, tìm

một

người đàn ông kết hôn, hẳn

sẽ

có phiêu lưu,



thạm chí suy nghĩ kỹ, nếu có chút gì ngoài ý muốn

thì

nên xử lý thế nào.

"Ai nha, chị xuống ở bến tiếp theo rồi,

không

cùng em nhiều chuyện nữa. Nhưng là, như chị

đã

nói, tiểu Diệp, nếu chồng em thường tăng ca, em cần phải chú ý nhiều hơn. Đàn ông mỗi lần muốn ăn vụng, nhất định lấy cớ làm tăng ca. Làm nhiều cũng

không

phải chuyện tốt, nếu rảnh em nên điều tra

anh

ta

một

chút. Nếu

anh

ta thường ra ban công hay vào toilet gọi điện thoại, tám, chín phần mười nhất định có quỷ."

Xe ngừng, chị Trần vỗ vỗ cánh tay

cô, cười

nói: "Nhiều điểm cần chú ý luôn

không

sai, chị xuống xe, mai gặp nhé."

"Vâng, mai gặp."



nặn ra

một

nụ cười, nhìn chị Trần theo đám đông rời toa xe, trong lòng sinh

một

trận buồn bực.

Người đàn ông kia tuy rằng

không

có nghe điện thoại trong toilet, nhưng quả thực thường ra ban công tiếp điện thoại, nhưng



trước kia luôn cho đây là thói quen của

anh,



còn cảm thấy

anh

làm vậy

sẽ

không

quấy rày người khác, rất có lễ phép.

Nhưng hôm nay nghe chị Trần

nói

vậy,

một

chuyện vốn dĩ bìnhvthuongwf trở nên

không

được bình thường, làm trong lòng



lan ra

một

mảng mây đen.

Xe tiếp tục tiến lẻn phía trước, kẻ lên người xuống tấp nập,



đứng lên, xuống xe đến trạm phía trước đổi xe buýt.

Dọc theo đường

đi,



không

dừng được suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy phiền lòng, ai ngờ lúc này đột nhiẻn có người chạy nhanh tới, bắt lấy túi xách

trên

lưng



muốn chạy mất.

Bởi vì

không

có chuyên tâm trong lòng, hơn nữa do bị kinh hãi, thời điểm tay đối phương chạm vào bả vai

cô, nháy mắt



đã

bắt được tay của người đó, xoay người kéo cổ áo người nọ, thuận thế đá vào đầu gối làm

hắn

quỳ xuống, dùng

một

động tác vô cùng gọn gàng quật ngã

hắn

xuống đất, khuỷu tay phải theo hướng chính diện đối phương hướng lên

trên, tay trái đồng thời lấy chìa khóa trong túi----

Động tác liền mạch lưu loát,



không

ngừng lại

một

giây.

Tên trộm túi xách kia

không

dự đoán

sẽ

bị

một

người con

gái

gầy yếu như vậy làm cho ngã xuống dưới đất, sợ tới mức hai mắt trợn to, há hốc mồm đăm đăm nhìn

cô, chưa kịp hoàn hồn

đã

trúng khuỷu tay của

cô, đau đến mức máu mũi chảy ròng ròng, cử động mũi cũng đau điếng.

Người hai bên ngã tư đường nhìn đến choáng váng, Hoài An kinh hồn bạt vía thở phì phò, lúc này mới nhận ra chính mình mới làm chuyện gì,



để ý thấy có người lấy điện thoại ta muốn chụp ảnh, vôuj vàng đứng thẳng dậy, cầm lên túi xách của mình, bỏ lên tên trộm

đang

khóc thét

trên

đất, nhanh chóng xoay người rời

đi.

Đáng chết, đáng chết,



lại có thể

không

cẩn thạn như vậy.

Tên côn đồ kia lựa chọn người xuống tay là



vì tâm lý



không

ổn định quá



ràng, mới có thể trở thành con dê béo trong mắt

hắn. Hoài An nắm chặt chìa khóa trong tay, trong ngực vô cùng kinh hoàng, nếu như lúc đó



không

kịp thời định tâm phản ứng lại, giây tiếp theo



sẽ

dùng chìa khóa này moi ra con mắt của tên trộm kia.

Nếu thực

sự

xảy ra chuyện đó,



sẽ

gặp phiền toái lớn.



đi

vào

một

cái ngõ

nhỏ, ở trong đó vòng

một

vòng tròn lớn,

đi

mấy lần rồi đứng lại, xác định

không

có ai

đi

theo mới

đi

tới bến xe kế tiếp bắt xe buýt về nhà.

Sau khi lên xe, nhìn quang cảnh bẻn ngoài cửa xe, mô hôi

trên

trán



chảy ra,



đem chìa khóa bỏ lại trong túi, đem hai tay gắt gao ôm trước ngực, nắm lấy cánh tay mình, cảm giác nó lạnh như kim loại.



thực

sự

rất ngu ngốc.

Khinh thường chính bản thân,



cảm thấy có chút não nề, trong l*иg ngực còn

đang

sự

kinh hoàng,



cảm giác được adrenalin tràn ngập trong cơ thể, làm cho từng cơ bắp buộc chặt.

Qua

một

chút thời gian



mới có thể làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Sau khi về nhà, theo quán tính



mở tivi, rửa tat, bắt đầu vo gạo nấu cơm.



đầu tiên nấu

một

nồi thịt nướng, sau đó đem nó vứt vào trong lò nấu rượu, lại đổ đầy

một

nồi nước, làm món rau trộn mướp đắng rồi cho vào tủ lạnh, sau đó đem phần lớn rau xanh

đã

được rửa sạch, tỏi

đã

bằm cho vào. (đoạn này chém nhé)

Bảy giờ rưỡi,



tự ăn này nọ cho cơm tối.

8 giờ rưỡi,



tắm xong, lấy quần áo ở ban công vào, đến trước sofa ngồi xuống,

một

bên xem tivi,

một

bên gập quần áo trong rổ.

Chín giờ,



thu gọn lại quần áo, còn việc thu xếp, giặt quần áo, thậm chí tẩy rửa phòng tắm là

anh

phụ trách.

Khi

anh

tăng ca,



chính là thuận tiện giúp đỡ

một

chút phần việc của

anh, lúc



tăng ca,

anh

cũng

sẽ

giúp



dọn dẹp phòng bếp.

hiện

tại đàn ông phụ giúp việc nhà

không

nhiều lắm,

anh

kiếm tiền nhiều gấp



ba lần, công tác cũng là lao động nặng nhọc,



không

để ý nếu phải làm việc nhà nhiều hơn

một

chút, nhưng

anh

quả

thật

là có hỗ trợ

cô.

Lúc trước khi gả cho

anh,



cũng

không

đoán trước được việc này,



còn nghĩ rằng,

anh

chịu giúp đổ rác là tốt lắm rồi, nhưng znh còn gánh vác nhiệm vụ quét dọn, có đôi khi còn giúp đỡ lấy quần áo, nhưng

anh

thật

sự

không

biết gập quần áo, phương pháp dọn quần áo của

anh

là đem đống quần áo

đã

được phơi khô nhét hết vào trong tủ quần áo.

Trước khi kết hôn, có

một

lần



đặc biệt nấu canh gà mang đến ký túc xá cho

anh,



biết hôm ấy là ngày nghỉ của

anh, cho nên

không

báo trước cho

anh, cho nên ngoài ý muốn thấy tình trạng tủ quần áo thê thảm của

anh, nó

thật

làm



há hốc mồm.

"Chúng nó đều sạch cả."

Lúc

anh

thấy biểu cảm khϊếp sợ của

cô,

anh

nhanh chóng đem đống quần áo lăn lóc trong tủ nhét trở về, đem cửa đóng lại, gắt gao đè nặng xuống, mở miệng biện hộ.

"Tôi chỉ

không

có rảnh sửa sang lại." Khuôn mặt ngăm đen của

anh

hiện

lên

một

chút

không

thoải mái, đôi tai thậm chí đỏ lên.



nhìn bộ dáng xấu hổ của

anh,

không

biết vì sao, tuy

anh

vừa cao lại vừa cường tráng,

trên

người mặc quần áo phai màu bục chỉ, quần bò còn dính dầu mỡ từ máy móc, ngày đó

anh

chưa kịp cạo râu, xem ra thực có chút giống

một

con gấu to lớn lôi thôi.

Nhưng là, tại giây phút ấy,



chỉ cảm thấy người đàn ông kia thế nhưng lại có chút đáng

yêu.

Sau đó,



nghe thấy chính mình

nói.

"không

vấn đề gì, tôi có."



đem canh gà đưa cho

anh, sau đó vươn tay nắm lấy tay nắm tủ quần áo.

anh

cúi đầu nhìn

cô,

trên

mặt lộ ra

sự

ngạc nhiên, sau

một

lúc lâu mới buông lỏng bàn tay to lớn đặt

trên

tay nắm tủ, làm chô



đem tủ quần áo mở ra.

Đống quần áo nháy mắt lăn xuống, xếp thành

một

cái núi

nhỏ

cạnh chân

cô.



buồn cười ngồi xuống bắt đầu phân loại.

Quần áo của

anh

không

nhiêgu kiểu lắm, nhưng số lượng

thì

không

thiếu, đại đa số đều là cotton T-shirt cùng quần bò,



đem quần áo có thể mặc thu xếp gọn gàng vào tủ quần áo, đem

một

ít bục chỉ, phai màu, nhuộm màu, cổ áo biến hình đều cho vào túi rác to màu đen;



không

thể tin được người đàn ông ngay cả qυầи ɭóŧ

đã

mất độ co giãn vẫn còn giữ, tuy chúng nó đều

đã

được giặt, nhưng xác định quả

thật

không

thể mặc lại,



thật

không

hiểu

anh

giữ chúng lại làm cái gì.

anh

ngồi bên cạnh uống canh gà, nhìn



sửa sang lại tủ quần áo của mình, thanh lý đống quần áo cũ của mình, từ đầu đến cuối

một

câu cũng

không

nói.



chỉ tại thời điểm cuối cùng, đem theo túi rác kia ra ngoài mới mở miệng hỏi người đại ngốc kia.

"Quần áo này

anh

còn muốn giữ lại

không?"

anh

nhìn túi rác màu đen, lại nhìn

cô, sau đó lắc đầu.

"không

có."

"anh

có thể giữ lại hai cái làm áo ngủ."



biết đồ cũ mặc có vẻ thoải mái.

anh

mắt cũng

không

chớp nhìn

cô, chậm rì rì

nói: "Tôi

không

có thói quen mặc áo ngủ."



ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, làm cho khuôn mặt



nháy mắt nóng hồng lên.

"A."

"Nếu em muốn, sau khi kết hôn tôi

sẽ

mặc."

anh

nói.



cảm giác mặt mình ngày càng hồng, nhưng vì

anh

chủ động, lòng có chút ấm, cho nên



nói

với

anh: "không

cần,

anh

cứ giữ thói quen cũ là tốt rồi."

Về sau, hai người gặp nhau cũng

không

đi

xem phim,



mang

anh

đi

dạo phố, giúp

anh

bổ sung

một

ít quần áo giày dép.



nhớ

anh

tối đó ở

trên

đường chợ đêm,

anh

luôn luôn nắm tay

cô, ôm lấy đầu vai

cô,

không

cho người đυ.ng vào

cô.

Đó là

một

động tác bảo hộ, tại con phố người người tấp nập qua lại,

anh

gần như là vô ý thức đem



che chở trong lòng, mà nó

đã

thúc đẩy mạnh quyết định



lựa chọn

anh.

sự

thật

chứng minh,



không

lựa chọn sai.

*ài, có mấy cái bị mất. Khi nào edit xong

sẽ

tung lên 1 thể nhé