Chương 10-3



không

định để ý đến

anh, nhưng lý trí

đã

khiến



mở miệng.

"Điều... Điều kiện gì?"

"Em phải tiếp tục đợi ở chỗ này."

"Em

không

nghĩ là... Có cần thiết phải như vậy...."



khổ sở lại hốt hoảng

nói: "anh

không

hiểu, em

không

thể tiếp tục ở chỗ này, những tên thợ săn kia..."

"Những tên thợ săn kia

một

số

đã

bị phán án tử hình tội gϊếŧ người hàng loạt, bọn họ đều là hung ác cùng cực lại biếи ŧɦái, mỗi tên đều gϊếŧ người

không

chớp mắt,

một

ít thậm chí

đã

sớm chấp hành án tử hình, tuy chết nhưng sống lại, trong mắt có gắn thiết bị GPS để khi vào trong trò chơi, thợ săn có thể tùy ýlựa chọn con mồi."

anh

bình thản

nói,

âm

điệu bình tĩnh như

đang

báo cáo.

"Thiết bị trong mắt ngoài hệ thống xác định vị trí GPS, còn có thiết bị theo dõi tính mạng, thiết bị chụp ảnh cảnh trước mắt, có thể chụp quang cảnh phía trước mắt tên sát thủ, gửi qua mạng, đem tình hình thực tế phát sóng tới máy tính người chơi

trên

toàn cầu, cung cấp cho họ xem, đặt tiền cược. Để cho các thợ săn ngoan ngoãn nghe lời, thợ săn sơ cấp bị bỏ thuốc, cần đúng giờ lấy thuốc giải, mới có thể tiếp tục sống. Thợ săn cấp 1 bị giải phẫu nhiều hơn, ngoài việc truyền tư liệu trao hổi, cũng có thể thông qua sóng vô tuyến ngay lập tực tiếp nhận con mồi mới nhất và các tin tức liên quan. Thợ săn cấp 1 còn bị cài thuốc nổ trong mắt, người chơi bên ngoài có thể tự chọn thời cơ tự nổ tung.”

ngay lập tức liền bị phong tỏa, xóa mất, người có liên quan sau đó chỉ sống được mấy ngày. Mấy giờ sau khi gặp

cô, người

thì

bị khai trừ, người bị ám sát, hoặc mất tích. Nhưng

anh

trả lời chắc như đinh đóng cột, "Đúng!"

Bởi vì quá khϊếp sợ,



lắp ba lắp bắp hỏi: "Vậy... Khi nào? Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Năm ngoái, tháng mười

một."

Đó là hơn chín tháng trước, nhưng cái công ty này vẫn tồn tại, cũng

không

bị phá hủy, cũng

không

bị tiêu diêt.



không

thể tin được, cắn chặt môi, trong chốc lát tai như ù

đi. Điều đó

không

có khả năng là

thật,

không

có người nào có khả năng

thật

sự

đối kháng với người chơi bên ngoài.

không

nên tin bất cứ kẻ nào!

âm

thanh

âm

trầm trong đầu vang lên cảnh báo. Người

không

vì mình, trời tru đất diệt, con người đều biết cách phản bội.



tới bây giờ luôn tin cảnh báo đó đúng,



luôn nghe theo nó, bởi vậy



mới sống được đến ngày hôm này. Nhưng mà,



lại nghĩ phải tin tưởng

anh, nhất định cần phải tin tưởng

anh.

"anh

nói...Cái công ty này.. Có tên là gì?"



không

muốn nhắc đến hay liên quan gì đến trò chơi kia nữa,



cũng

không

cho rằng Công ty điều tra ngoài ý muốn Hồng Nhãn kia

thật

sự

có thể thay đổi được gì. Nhưng mà, họ

đã

bắt được

một

người chơi bên ngoài, tuy rằng người kia

đã

chết vì bị ám sát, nhưng cái công ty này vẫn tồn tại sau chín tháng, vẫn tồn tại như cũ.



không

thể đè nén hi vọng

đang

cháy bừng lên trong lòng.

"Người đó, em của bạn

anh, có lẽ

đã

chết từ lâu rồi."



nói

cho

anh

biết.

anh

im lặng

một

giây, sau đó mở miệng

nói:"Em còn sống."

Đúng vậy,



còn sống, còn kéo dài hơi tàn

sự

sống. Thời gian trước đây,



đã

từng nghĩ tới có lẽ còn có những con mồi khác, những người khác

đang

tiếp tục đấu tranh sinh tồn trong trò chơi. Nhưng



phận ốc

không

mang nổi mình ốc, trong trò chơi cũng

đã

vài lần thử giúp đỡ người khác đều gặp thất bại, hoặc sau này có kết cục bị phản bội, nên ngoại trừ việc trốn thoát, tự bảo vệ mình,



không

thể giúp đỡ ai được.

thật

sự

có người có thể sống lâu như vậy trong trò chơi sao?



rất nghi ngờ, nhưng trò chơi này phần lớn đều ở những nơi

không

người, có thể có người thực

sự

vẫn còn sống trong trong trò chơi kia.



nhớ rất



khi mình ở trong trò chơi, luôn chạy trốn và trốn,

không

thể tin

anh

về

một

người có cuộc sống như thế.

một

người khác.

một

người cũng giống



vậy.

"Những người chơi bên ngoài thích nhất là cảm giác kí©h thí©ɧ khi truy đuổi, bọn họ có tiền bạc, nắm trong tay quyền thế, do đó có thể nghĩ khác

anh. Loại người mà bọn họ thích nhất chính là những người cao thủ võ thuật như

anh

và bạn bè

anh,

anh

có biết đây giống như là đẩy những người bạn của

anh

cùng nhảy vào hố lửa

không?"

"Bọn họ có thể cùng công ty này sinh tồn lâu như vậy, cũng

không

phải người trong sạch hoàn toàn."

anh

nhàn nhạt

nói: "Em chỉ cần nêu



sự

tình, chuyện khác cũng

không

phải chuyện của em."



im lặng lúc lâu, do dự, giọng

anh

âm

trầm bình ổn lại vang lên.

"Chuyện cho tới bây giờ, đối với em mà

nói

thì

đâu có mất mát gì?

anh

chỉ

yêu

cầu em hợp tác với Hồng Nhãn, nếu sau này em thấy tình huống

không

thích hợp, có thể tiếp tục chạy trốn."

Nghe

anh

nói

vậy,



hít hơi

thật

sâu, cuối cùng liếʍ đôi môi khô rát, mở miệng. "Sau khi ly dị,

anh

sẽ

không

tiếp tục quấy rầy em nữa chứ?"

"Sau khi ly dị,

anh

sẽ

không

tiếp tục quấy rầy em."



gật đầu, khàn giọng mở miệng: "Được, chỉ cần

anh

ký đơn ly hôn với em, em

sẽ

ở lại, hợp tác với công ty Hồng Nhãn."

"Em chờ

một

chút."

anh

không

nói

hai lời, đứng lên, sải bước xoay người rời

đi.