Chương 10-2

Giọng



khẽ run, nhưng



lại hít

một

hơi

thật

sâu, với giọng ổn định

nói

tiếp: "Bọn họ đem em thăng cấp thành thợ săn."

không

thể khống chế được bản thân,

anh

giang đôi bàn tay, đặt lên

trên

cửa, đem trán áp lên

trên

cửa, cố nén ý định muốn đập vỡ cánh cửa trước mắt. Mặc dù

không

nhìn thấy

cô,

anh

vẫn cảm giác được



đang

rất đau khổ. Sau đó,

anh

nghe thấy



nói.

"Vincent

nói, trời sinh em là thợ săn, lúc em nổ súng tay

không

run, khi gϊếŧ người chân vẫn đứng vững, em và

anh

ta đều là loại người vì đạt được mục đích

sẽ

không

từ thủ đoạn, là trời sinh

một

cặp, chỉ cần em đồng ý, em có thể trở thành thợ săn cao cấp, có được lượng lớn tiền mặt, cuộc đời tốt đẹp."

nói

xong,



nở nụ cười.

"anh

ta

nói

đúng, khi em đâm dao vào tim

anh

ta

thì

không

hề cảm thấy áy náy,

không

hề."

Tiếng cười trong yên lặng kia, vô cùng chua sót, bao gồm cả nỗi đau

không

nói

được thành lời.

anh

biết, giây phút đó,

anh

biết vì người đàn ông kia

đã

ở bên



đêm ngày, cơ thể bên



cả ngày lẫn đêm, dụ dỗ

cô, đoạt được niềm tin của

cô, cho nên việc này mới có thể làm cho



khổ sở như vậy.



đã

từng thích tên đó, tin tưởng tên khốn đó, nhưng tên đầu heo đó lại là kẻ biếи ŧɦái. Do đó chẳng thể trách



lại

không

thể tin tưởng

anh, khó trách



không

thể nào giao trái tim của



cho

anh, bởi vì



đã

thử

một

lần, lại chỉ nhận được

sự

phản bội đáng sợ.

Quá khứ đen tối của

cô, theo

âm

thanh đau đớn cứ quanh quẩn trong đêm yên tĩnh, vô cùng tàn khốc, vô cùng



ràng, khiến

anh

khϊếp sợ, đau lòng, phẫn nộ, lạnh cả người. Thông báo vừa bình tĩnh vừa trách móc của

cô, từng câu từng chữ như con dao, đâm vào lòng

anh

đầy những vết dao.

anh

mím chặt môi, hàm dưới cắn chặt, cảm thấy ngực bị ai bóp chặt, đau đến nỗi khóe mắt đều nhíu lại. Sau đó,



còn mở miệng

yêu

cầu.

"A Phong,

anh

là người tốt, những năm gần đây,

anh

đối với em

thật

tốt. Nhưng em

sẽ

không... Bình thường em

đã

trốn nửa đời người, sau đó vẫn còn tiếp tục trốn nữa. Em và

anh

hoàn toàn khác nhau, nếu

anh

muốn giúp em

thật

sự, hãy trả tự do cho em

đi."

nói

đến cùng, mục đích của



chính là ly hôn. Có

một

giây,

anh

chỉ nghĩ đến việc đá tung cánh cửa trước mặt, rít gào lên với



rằng

anh

không

ngại quá khứ của

cô, ép



thừa nhận



có quan tâm tới

anh.

anh

biết

anh

làm được,

anh

đã

làm

một

lần, có thể làm lần thứ hai.



quan tâm

anh

hơn bất kỳ ai khác quan tâm

anh. Nhưng

anh

cũng hiểu được, Nghiêm Phong

nói

đúng, vấn đề

không

ở cánh cửa trước mắt này, mà ở trong lòng của

cô. Bức bách



có lẽ có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng

anh

làm

không

được.

Khó trách



luôn duy trì trạng thái cảnh giác, luôn mặc quần áo

đi

ngủ, luôn rất khó

đi

vào giấc ngủ, luôn tự giác trật tự im lặng, luôn dễ dàng tha thứ cho

anh...

sự

mất ngủ của

cô, những cơn ác mộng, thần kinh của



luôn cần chuẩn bị sẵn, trong cuộc sống hay làm những điều cổ quái, chưa bao giờ dễ dàng biểu lộ cảm xúc, toàn bộ đều

đã

được giải thích, là có nguyên nhân.

Con người của



từ năm mười sáu tuổi ấy

đã

mất khống chế.



không

có cảm giác an toàn, cho nên



mới nắm

thật

chặt những gì có thể nắm được,



cần những quy luật, những

sự

vật bình thường. Đối với





nói

thì

tất cả đều

không

dễ dàng mà có được, dường như chỉ cần

một

giây là

sẽ

mất

đi

gì đó. Mấy năm nay, dù qua nhiều năm như vậy,



gái

này luôn chuẩn bị chạy trốn mọi nơi mọi lúc.

Em kết hôn với

anh, là để lợi dụng

anh...


anh

biết đây là lời

nói

thật.

Diệp Hoài

anh

chỉ là vỏ bọc mà em cần phối hợp với

anh

để ra

một

người như vậy.


Chết tiệt, lời

nói

này cũng

thật.

anh

nhìn ra được thay đổi của

cô, trong cuộc sống chung của

anh



cô, vô tình thay đổi và cố ý thay đổi.

Mấy ngày gần đây,



đã

chủ động ngủ trong lòng

anh, lúc vô thức

sẽ

đưa tay chạm vào

anh, vuốt ve

anh,

trên

đường

sẽ

nắm lấy tay

anh, đan tay vào nhau. Trước khi

đi

ngủ



đã

không

còn kiên trì đem tóc buộc ngay ngắn chỉnh tề, ngày nghỉ còn có thể bị

anh

kéo lại ngủ nướng, mà

không

phải sáng sớm

đã

đứng lên chỉnh sửa này nọ.

anh

biết, người ở cùng

anh

thời gian qua chính là

cô,



cũng có tình cảm đối với

anh. Cũng bởi vì có tình cảm

thật

sự, nên mới đem những lời

nói

như thế để làm cho

anh

tuyệt vọng.



cương quyết muốn cùng

anh

ly hôn.



nhận định giữa hai người

không

có tương lai.

anh

biết

rõ, bây giờ có

nói

gì cũng

không

được, cho dù

anh

đá nát cánh cửa này, thề với



một

trăm lần rằng

anh

không

quan tâm tới quá khứ của

cô,



cũng nghe

không

lọt. Chuyện tình cảm hai người xui xẻo đổ vỡ,

anh

thật

đúng là cmn

không

có cách nào trách

cô. Tên chết tiệt biếи ŧɦái đó

đã

cướp

đi

tự do của

cô, cách nhìn người của

cô, con người

cô, và

sự

tín nhiệm của



với người khác.



không

có cách nào tin tưởng người khác, bất kể kẻ nào. Cho dù người đó là

anh.



không

dám tin vào lời hứa hẹn của

anh, lời cam đoan của

anh,

không

tin tưởng mình còn có thể có cuộc sống bình thường, có tương lai tốt đẹp. Cho dù



muốn,



cũng

không

dám thử.

Gân xanh

trên

trán bởi vì tức giận và bất lực mà giật giật

không

ngừng, đôi tay

đang

áp chặt

trên

cửa nắm chặt lại thành nắm đấm.

anh

muốn đấm nát những kẻ khiến



thành người như vậy, vặn gãy cổ chúng, tận mắt nhìn thấy những tên hèn hạ, rác rưởi như thế tắt thở. Mặc dù

anh

có thể làm được như vậy, nhưng chuyện

đã

xảy ra rồi cũng

không

thay đổi được nữa.

Người con

gái

bên trong cửa

không

nói

gì nữa, nhưng

anh

biết được



đang

khóc, khóc

không

ra tiếng, giống như lúc ở

trên

xe buýt đọc tin nhắn của

anh

vậy, mặc dù khóc, nhưng

không



âm

thanh phát ra.



luôn là như vậy, dùng hết khả năng để đè nén tình cảm của mình,

không

cho người khác biết,

không

để người khác hiểu được, làm cho

anh

mỗi khi nhìn lại đều cảm thấy rất đau lòng.

Chết tiệt,

anh

cần để



học lại cách tín nhiệm, biết tin tưởng. Tin tưởng

anh.

anh

cần



mở lòng ra, giao trái tim cho

anh, can tâm tình nguyện cho

anh

vào trong tim

cô.

A Phong hít

một

hơi

thật

sâu, rồi lại hít vào, sau đó bắt buộc chính mình ngồi xỗm

trên

bắp chân, đem nắm tay

trên

cửa định vặn ra, sau đó

anh

mất

một

chút cố gắng để kìm nén lại, mới có thể buông nắm tay cửa ra, đưa bàn tay

một

lần nữa thả lỏng, đặt lên

trên

đùi.

anh

mở mắt ra, nhìn vào cánh cửa

đang

đóng chặt trước mắt, cắn răng, đau lòng mở miệng.

"Được,

anh

cho em tự do."

Liếʍ đôi môi khô khốc,

anh

buộc bản thân lớn tiếng

nói.

"Chúng ta ly hôn

đi."