Chương 9-1

anh

đã

biết, biết



điên rồi.

Hoảng loạn,



đưa tay che khuất mặt mình, thống khổ tột đỉnh.



nghe thấy

anh

đem những người khác đuổi

đi, nhưng



không

dám bỏ tay ra,



không

muốn đối mặt với

anh,

không

muốn đối mặt với tất cả mọi thứ,



muốn trốn

đi, đem chính mình giấu

đi, ở nơi sâu nhất trong bóng tối.

Khi tinh thần



khôi phục lại, rốt cục



có thể suy xét,



đương nhiên biết

anh

không

có khả năng là nhân vật trong trò chơi.

Hoặc

anh

có là? Mà chính



lại

không

muốn đối mặt với chuyện này.

không

không

không,

anh



thật,

anh

đã

nói

——



lại

không

thở nổi, nhưng lúc này



không

thét chói tai,



mím chặt môi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sống chết nhịn xuống xúc động muốn thét chói tai.

Sao



lại có thể thét chói tai? Làm sao có thể thét chói tai? Thét chói tai

sẽ

đưa tới thợ săn, đưa tới họa sát thân, đây

không

phải là giáo huấn



đã

học rồi sao?



còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?



phải bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh, trốn

đi, sau đó bảo trì bình tĩnh ——

"Hoài An."

Thanh

âm

của

anh

lại vang lên, trầm thấp, ôn nhu, kiên định.

"Em có biết

anh



thật, em hiểu em có thể tin tưởng

anh."

Đúng vậy,



biết

anh



thật, nhưng



điên cuồng cũng là

sự

thực.



không

bình thường, đại khái vĩnh viễn cũng

không

có biện pháp khôi phục bình thường.

"đi

ra ngoài..."

Phát run,



mở miệng

yêu

cầu.

"Bọn họ đều

đã

đi

ra ngoài."

anh

trầm thấp trấn an nàng.

"anh

đi

ra ngoài..."

A Phong ngẩn người, cứng đờ tại chỗ, cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng



một

tay che lấy mặt,

một

tay bắt đầu dùng sức đẩy

anh.

"anh

đi

ra ngoài..."



nghẹn ngào, lại đẩy

anh

một

chút, "anh

đi

ra ngoài mau!"

anh

bất động, lại vươn tay về phía

cô, "Hoài An..."



che lấy mặt, hung hăng đẩy ra tay

anh

ra,

không

nhịn được lại bắt đầu thét chói tai, kêu khóc, dùng sức gạt

anh

ra.

"anh

tránh ra ——

đi

ra —— "

Lần này,



là cố ý,



biết những người đó vẫn ở đây, ở bên ngoài cửa, cho nên



nhắm hai mắt, cuồng loạn gào thét, kêu ầm lên. Mỗi lần thét chói tai,



đều rất sợ

sẽ

đưa tới thợ săn, tuy rằng

trên

lý trí,



biết

sẽ

không,



đang

ở trong phòng,



không

phải

đang

ở trong trò chơi, nhưng



không

thể khống chế nỗi sợ hãi kia,



rất muốn ngậm lại miệng, trốn

đi

là tốt rồi, chỉ cần trốn

đi

là tốt rồi. Nhưng mặt khác,



lại càng

không

muốn cho

anh

nhìn đến bộ mặt này của

cô,



không

muốn nhìn thấy

anh, cũng

không

muốn để cho

anh

thấy.



không

cần.

không

cần.

Cho nên, mỗi lần

anh

muốn đυ.ng vào nàng,



thét càng lớn tiếng, giãy dụa lợi hại hơn,



không

cho phép mình dừng lại, cho đến khi rốt cục có người tiến vào kéo

anh

ra.

"A Phong, cậu ra ngoài trước

đi."

"cô

ấy là vợ của tôi! Tôi

sẽ

không

để



ấy ở

một

mình —— "

"Cậu còn

không

nhận ra sao? Chính cậu

đang

kí©h thí©ɧ



ấy!"

"Thối lắm!"



từ từ nhắm hai mắt tiếp tục thét chói tai, mỗi

một

tiếng hét phát ra, mang theo

sự

sợ hãi xuyên qua yết hầu, từ trong miệng thoát ra ngoài.

"Mẹ nó! Rốt cuộc tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? Bắt cậu ta ra ngoài cho tôi! Bằng

không

lỗ tai tôi

sẽ

điếc mất!"

"Cứt chó! Buông tôi ra!"

"Người

anh

em,

thật

có lỗi, tôi cảm thấy A Nam

nói

đúng."

"Dựa vào! Xú tiểu tử, chú đánh

anh? Có nhầm

không?! Chú mày đúng là thằng nhóc gặp sắc quên bạn chết tiệt—— "

Sau

một

trận hỗn loạn, cửa phòng đóng rầm

một

cái.

Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng thét chói tai của

cô, còn có

một

người đàn ông khác, người kêu A Nam.

"Tốt lắm, cậu ấy

đã

lăn,



bình tĩnh

một

chút, bằng

không

cậu ta lại muốn xông vào!"

Uy hϊếp này, rất hiệu quả làm



ngậm miệng lại.

"Cám ơn trời đất." Người đàn ông thở dài, vươn tay ra trước mặt

cô,

nói: "OK, Hoài An, tôi

đã

giúp



đuổi cậu ta

đi.

hiện

tại tôi cho



hai lựa chọn,



mở mắt ra, hoặc là tôi mở cửa cho chồng



đi

vào."



thở phì phò, môi run rẩy, rốt cục mở ra hai mắt đẫm lệ.

Người đàn ông bộ dạng lưu manh ngồi xổm trước mặt

cô, lộ ra mỉm cười hiền lành.

"Hi, tôi là A Nam, khi



cùng A Nam kết hôn, tôi cũng có mặt,



còn nhớ chứ?"



nhìn

hắn

qua tầm mắt mơ hồ, sau

một

lúc lâu, gật gật đầu.

"Tốt lắm."

hắn

cười cười,

nói: "Vừa mới Hàn cũng

nói

qua.

trên

cơ bản tôi là bác sĩ, điều này có nghĩa là chỉ cần tôi muốn, tôi có thể luôn ngăn

hắn

ở bên ngoài, cho nên bây giờ, tôi

nói

cái gì,

thì



làm cái đó, hiểu

không?"



không

hề động, chỉ đề phòng nhìn

hắn, qua

một

hồi lâu, mới cất giọng khàn khàn.

"anh... Muốn tôi làm cái gì?"

Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác sợ hãi của

cô,

hắn

nở

một

nụ cười ôn nhu vô cùng gạt người, dịu dàng

nói: "cô

không

cần phải sợ,



ở đây rất an toàn, trong Hồng Nhãn

sẽ

không

có ai làm tổn thương đến

cô."



không

vì lời

nói

của

hắn

mà yên tâm, chỉ nín nhịn hỏi lại: "anh

muốn tôi làm cái gì?"

hắn

đưa tay lên đầu, dùng hai tay chống mặt mình, bộ dáng đáng

yêu

cười

nói: "Kỳ thực tôi muốn



cười

một

cái, nhưng



hiện

tại đại khái

không

cười nổi

đi, cho nên trong

một

ngày tới,



chỉ cần làm hai việc —— "



chờ, ai ngờ

đã

thấy

hắn

lục tục vươn ra hai ngón tay, phun điều kiện



không

hề nghĩ tới.

"đi

ăn cơm, sau đó ngủ."



kinh ngạc trợn mắt nhìn

hắn.

"cô

không

nghe nhầm, tôi muốn



ăn nốt sandwich ở tủ đầu giường, sau đó

đi

ngủ."

hắn

lộ ra hàm răng trắng ngần, cười hỏi: "cô

làm sao?"



không

biết nên

nói

cái gì, chỉ trừng mắt với

hắn.

"đã

không

phản đối, tôi coi như



đã

đồng ý,



hiện

tại

không

ngủ đủ, đầu

không



ràng,

không

có cách nào suy nghĩ cẩn thận.



hãy

đi

ngủ

một

giấc, tôi

sẽ

không

để bất kỳ ai quấy rầy

cô. Chờ sau khi



ngủ dậy,



hãy cầm lấy điện thoại, đánh nội tuyến ấn 0,

nói

cho Tiểu Phì



muốn tìm tôi,



ấy

sẽ

chuyển điện thoại tới chỗ tôi, đến lúc đó, chúng ta

sẽ

nói

chuyện kỹ lại, OK?"

Tươi cười của người này giống ánh mặt trời xán lạn,



chậm nửa nhịp, mới nhận ra mình

đã

không

tự chủ được gật đầu.

Sau đó, người đàn ông kia rời khỏi, khuất khỏi cửa phòng tắm, nhưng giây tiếp theo,

hắn

lại trở về, cười cười lấy từ trong túi ra

một

bộ tai nghe, quăng cho

cô.

"Đúng rồi, ngay bên cạnh chúng ta có

một

tòa nhà thi công, sau chín giờ

sẽ

rất ầm ỹ,



đeo cái này vào, có thể ngăn cách

một

chút tạp

âm."



theo phản xạ tiếp được bộ tai nghe kia.

"Còn có, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nhà trọ này có thể nhìn

không

giống, nhưng nó có hệ thống bảo vệ tốt nhất

trên

thế giới. Nếu



muốn chạy, nhất định

sẽ

bị phát

hiện. Nếu



phá hủy thiết bị nào, lão bản

yêu

tiền của chúng ta

sẽ

đem phí tổn thất nhân gấp đôi rồi đổ lên đầu A Phong, làm cho thằng nhóc kia có bán mạng cả đời cũng

không

trả hết nợ.”

nói

xong,

hắn

còn hướng



nháy mắt

một

cái, sau đó mới quay đầu

đi.

A Nam mở cửa ra ngoài, thấy phần lớn mọi người

đã

không

còn ở đây, chỉ cỏ Nghiêm Phong che ở cửa, A Phong đút hai tay ở túi quần,

một

mặt khó chịu dựa vào tường,

trên

mặt có thêm

một

vết thâm quầng ở mắt, tám phần là lão tặc đầu lão bản làm.

thật

là, thằng nhóc ngốc này, tính tình hai người đều

không

ai kém ai,

hắn

vốn

đang

cho rằng A Phong là

một

trong những người tốt tính nhất, kết quả căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân.

Khi

hắn

đóng cửa, thuận tay ấn khóa trong xuống, rồi mới đóng cửa vào.

Thấy

hắn

đi

ra, tên nhóc chết tiệt vội đứng thẳng người,

một

bộ dự tính sấm quan bộ dáng chăm chú lắng nghe.

A Nam nhíu mày,

nói

thẳng: "Tôi khuyên cậu tốt nhất

không

cần

đi

vào, trừ phi cậu lại muốn nghe



ấy thét chói tai." "Cứt chó,



ấy là vợ em,



ấy cần em."

anh

bước lên phía trước

một

bước, cắn răng

nói.

"Vâng vâng vâng,



ấy là vợ cậu, cậu giảng

một

trăm lần, tôi nghe đến lỗ tai sắp chai

đi

rồi." A Nam cười hề hề xem tên nhóc mũi sắp nở to bằng mặt,

nói: "cô

ấy là vợ cậu,

thì

sao? Cậu có tin bây giờ chỉ cần cậu bước vào,

không

đến 3 phút có thể lấy

một

tấm thỏa thuận li hôn

đi

ra hay

không?"

Tiểu vương bát đản sắc mặt nháy mắt trắng xanh, cứng nhắc tại chỗ.

"Tốt lắm." A Nam nhìn

anh,

nói: "Xem ra cậu rất



tình huống, tôi đây liền

nói



một

lần. Tình huống của



ấy

không

tốt lắm, bị thương cùng ngủ

không

đủ làm cho tinh thần của



ấy trở nên rất tệ, thứ



ấy cần

hiện

tại

không

phải là cậu,



ấy cần là nghỉ ngơi."

Hàm dưới của

anh

buộc chặt, vẻ mặt khó chịu, "cô

ấy có thể nghỉ ngơi với em."

" Lã đại thiếu gia của tôi ơi, sau khi cậu

đi

ra, cậu có nghe được



ấy thét chói tai sao?

không



đi?

hiện

tại

thì

sao? Cậu có nghe thấy



ấy tiếp tục mèo khóc quỷ hờn

không?"

anh

bị hỏi á khẩu

không

trả lời được, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Vẫn là

không

có, đúng

không?" A Nam tức giận nhìn

anh

nói: "Vừa rồi



ấy thiếu chút nữa

thì

hỏng mất,



ràng có liên quan đến cậu, tôi

không

biết nguyên nhân là gì, phụ nữ bình thường

không

giống với chúng ta, nghĩ

đi

nghĩ lại trong

một

trăm tám mươi phương án khả thi, điều tôi khẳng định là,

hiện

tại



ấy căn bản

không

muốn nhìn thấy cậu, nếu cậu cứ cứng rắn xông vào, tôi cam đoan



ấy

sẽ

lại hỏng mất cho xem."

anh

nghe xong, khí cứng lại, con ngươi đen

hiện

lên buồn bực cùng tức giận.

A Nam đem hai tay ôm ở trước ngực, lại tiếp tục

nói: "Tôi tin

không

cần phải tôi

nói, cậu cũng biết, tinh thần



ấy tệ như vậy, tám phần

không

tránh được liên quan đến trò chơi quỷ quái kia, tôi

không

thể để cậu công kích



ấy vào thời điểm



ấy yếu ớt như thế này được, đấy cũng là lý do vì sao tôi

không

ép hỏi



ấy ngay bây giờ, nguyên nhân chủ yếu là quan hệ giữa



ấy và trò chơi. Đương nhiên, nếu cậu muốn xông vào, cánh cửa này tuyệt đối

không

ngăn nổi cậu, nhưng nếu tôi là cậu, tôi

sẽ

để cho



ấy bình tĩnh lại, sau đó chờ



ấy cam tâm tình nguyện mở cửa ra."

anh

biết A Nam

nói

không

sai,

anh

không

nên tiếp tục kí©h thí©ɧ

cô, nhưng

một

mình



ở trong phòng, chống chọi với

sự

thống khổ,

anh

làm sao có thể chỉ ngây ngốc chờ ở bên ngoài?

"Nhóc con, tôi là người từng trải, ở thời điểm phụ nữ phát điên, cưỡng ép là vô dụng, bình thường họ

đã

ăn mềm

không

ăn cứng,

không

tin cậu hỏi Nghiêm Phong

một

chút, nếu

hắn

không

đồng ý với tôi, cậu có thể trực tiếp

đi

vào, dù sao cũng

không

có ai ngăn cản cậu."

nói

xong, A Nam vỗ vỗ Nghiêm Phong đầu vai, liền cười xoay người

đi

mất.

A Phong nhíu mi hướng Nghiêm Phong nhìn lại, người đàn ông có dong máu lai Trung Nga thấy thế

một

mặt xấu hổ, nhưng sau

một

lúc lâu, vẫn là chậm chạp nuốt nước miếng mở miệng.

"Tôi cũng

không

muốn thừa nhận cậu ta

nói

đúng."

Nhưng

hắn

nói

đúng.

A Phong biết, nhưng đây

không

phải đáp án

anh

muốn nghe, môi

anh

nhếch lên, mày vặn xoắn càng chặt, nhìn người đàn ông kia trầm giọng hỏi: "Nếu bị nhốt ở bên trong là vợ

anh

thì

sao?"

Nghiêm Phong nhíu mày, nhìn

anh

nói: "A Nam cũng

không

có đem



ấy nhốt vào, cửa này khóa là ở bên trong, nếu



ấy muốn mở, lúc nào cũng có thể

đi

ra, trọng điểm

không

phải là cánh cửa này, mà là cánh cửa ở trong lòng



ấy.”

nói

xong, Nghiêm Phong

không

chắn ở cửa nữa, xoay người tránh ra, trước khi

đi

chỉ nâng tay vỗ vỗ đầu vai

anh, đưa cho

anh

một

lời khuyên cuối cùng.

"Khúc mắc của



ấy, cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra."

Lúc A Nam

đi

ra cửa phòng,



mơ hồ có thể nghe thấy A Phong ở bên ngoài rít gào, còn có giọng

nói

bình tĩnh mà có sức thuyết phục của tên bác sĩ quái đản,



tiếp tục cuộn mình ở tại chỗ, gắt gao ôm lấy bản thân.

anh

tiếp tục ầm ỹ

không

ngừng, làm cho trong lòng



càng xoắn lại, ngay vào lúc



sắp

không

chịu nổi, kháng nghị của

anh

rốt cục tiêu thất.

Trong phòng, trở nên

thật

yên tĩnh.

Trong

một

giây ấy,



cơ hồ chỉ có thể nghe thấy chính mình hô hấp cùng tiếng tim đập.

không

biết qua bao lâu, nhưng chờ đến khi



phát

hiện,



đã

đứng lên,

đi

tới đóng chặt cửa phòng.

anh

ở ngoài cửa,



biết,

không

biết vì sao, chỉ là biết.

không

tự chủ được,



dựa đầu vào cánh cửa, nâng tay đè nặng ngực.

Người đàn ông kia

không

có gõ cửa,

không

có rít gào, chỉ im lặng đứng ở đó.

Sau đó,



nghe thấy thanh

âm

khàn khàn của

anh, xuyên thấu qua ván cửa, truyền đến.

"Vợ, đem cửa mở ra, cho

anh

vào

đi."

Cổ họng nghẹn lại, lòng nhanh chóng co rút, mắt lại ẩm ướt, nhưng



không

có mở cửa,



chỉ lùi lại, lặng yên

không

một

tiếng động rời xa cánh cửa kia.

Tuy rằng vị bác sĩ kia

đã

cảnh cáo

cô,



vẫn thử tìm

một

đường ra khác, nhưng



rất nhanh phát

hiện

hắn

nói

không

sai, nhà trọ này tuy rằng cũ kỹ, nhưng hệ thống bảo vệ rất tốt, trừ bỏ thủy tinh chống đạn, hướng ra ngoài cửa sổ đều gắn hệ thống cảnh báo, ngay cả cửa thông gió ở phòng tắm cũng có.



hết hy vọng trở lại phòng, lại nhìn thấy tấm thủy tinh găm đạn, ba phát, sắp thành

một

đường thẳng tắp,

không

phải hình tam giác tùy ý.

Khi

anh

nổ súng, thậm chí

không

có quay đầu nhìn.

Cách bắn súng của

anh

tốt lắm, tốt đến dọa người.

Tựa như

sự

thực là

anh

chưa từng hiểu biết

cô, hiển nhiên



cũng

không

thực

sự

nhận thức

anh.

Cuộc hôn nhân này, lại giả dối đến thế.

Trong lòng

ẩn

ẩn

đau đớn, nước mắt lại chảy xuống.