Chương 8-2

anh

thật

không

hiểu sao



vẫn có thể đứng lên khi bị thương thế này,

đã

thế còn chạy loạn

trên

đường, sớm biết vết thương



nặng như thế,

anh

tuyệt đối

sẽ

không

chơi trò đuổi bắt với

cô.

Thở dài,

anh

đem người phụ nữ ngu ngốc ngoan cố này ôm càng chặt, sau đó chậm rãi,

thật

sâu, đem hương vị của

cô, hút vào miệng mũi, nhét vào máu, đặt trong lòng của

anh.

Sau năm ngày, lần đầu tiên,

anh

rốt cục có thể an tâm nhắm mắt lại, yên ổn ngủ.

Hơn nửa đêm



đột nhiên tỉnh lại.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, trong

một

giây,



không

dám hô hấp, còn tưởng rằng mình

đang

mơ, nhưng



vừa mới từ ác mộng tỉnh dậy, hơn nữa cảm giác của

anh

rất chân

thật.

anh

có nhịp tim, cũng rất ấm áp,

trên

người còn có mùi mồ hôi đặc trưng.



không

phải dễ ngửi, nhưng lại làm



an tâm.

Lại

nói, chính bản thân



cũng

không

nhẹ

nhàng khoan khoái gì cho kham.



hẳn là nên

đi

tắm rửa, nhưng



không

muốn động.



hẳn là nên suy xét xem bước tiếp theo làm cái gì, nhưng



lại

không

muốn động não. Nhưng là, vết máu

đã

được xử lý

trên

mặt

anh, lại làm



không

thể coi như

không

thấy.



phải nghĩ ra biện pháp, nghĩ biện pháp giúp

anh

thoát khỏi.

Nhưng là, dù



nghĩ bao lâu, cũng

không

thể nghĩ ra được biện pháp bảo vệ an toàn của

anh.

một

khi

anh

đã

dấn thân vào đó, cả đời này,

sẽ

không

có cách nào thoát khỏi, giống như

cô.

Nước mắt, lại dâng lên mắt.

anh

dùng ngón cái lau

đi

nước mắt của

cô, bấy giờ



mới phát

hiện

không

biết

anh

đã

mở mắt từ khi nào, hoàn toàn tỉnh táo.

anh

nhìn

cô,

không

nói

một

lời hôn lên đôi mắt ướt đẫm nước mắt của

cô, hôn vết sẹo

trên

hàng mi của

cô, hôn vết thương bên khóe miêng

cô, sau đó là đôi môi của

cô.



không

tự chủ được há miệng đáp lại

anh,

không

kìm lòng được ôm lấy

anh

thật

chặt, tại đây trong đêm tối vô tận này, cùng

anh

mồ hôi đầm đìa dây dưa với nhau, đáp lại

yêu

cầu của nhau, trao đổi cho nhau nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp, cho đến khi

không

thể phân biệt giữa hai người được nữa.

một

đêm này, cứ ngủ rồi lại tỉnh, nhưng

anh

luôn luôn ở cạnh

cô.

Mỗi lần



tỉnh lại,

anh

đều ở trước mắt, cũng kịp thời tỉnh lại, trấn an

cô, ôm

cô, dỗ

cô, cho đến khi



ngủ tiếp.

Về chuyện của

cô, của thợ săn,

anh

một

câu cũng

không

hỏi.

Sáng sớm,



xuống giường tắm rửa,

anh

ở phía sau tẩy rửa cùng

cô.

Sau khi tẩy sạch bản thân,

anh

đưa cho



một

cái qυầи ɭóŧ tiện dụng,



mặc vào, ngồi ở

trên

giường, nhìn

anh

cầm hòm thuốc đến, giúp



bôi thuốc.



không

có phản kháng, chỉ là khi

anh

giúp



xong,



cầm miếng bông thấm thuốc, thay

anh

sát trùng vết thương, khóe miệng

anh

nhếch lên, dần trở thành mỉm cười, làm cho ngực



khẽ run lên.

"anh

cần biết, chuyện này

không

có ý nghĩa gì cả."



không

muốn đối với

anh

hắt nước lạnh, nhưng



càng

không

muốn để

anh

ôm ấp hy vọng vô vị.

"Cái gì

không

có nghĩa?"

anh

dò xét hỏi

cô.

"Chúng ta lên giường,

không

có nghĩa là tôi

đã

đổi ý."



nhàn nhạt

nói: "Tôi cũng

không

dự tính tiếp tục ở cùng với

anh."

Mỉm cười

trên

mặt

anh

biến mất, nhưng

anh

không

tức giận, chỉ đứng dậy đem quần áo sạch

sẽ

Tiểu Phì tối hôm qua đưa tới đưa cho

cô,

nói: "Bởi vì những người đuổi gϊếŧ em sao? Em

nói, bọn họ

hiện

tại

đã

biết hai chúng ta ở cùng nhau. Em ít nhất cũng

nói



cho

anh

biết,

anh

cần đối phó loại người nào chứ?"

Lời này, làm



co rúm lại

một

chút, động tác mặc quần áo ngừng

một

chút.



biết,



phải để

anh

hiểu được,



đã

hại

anh

lâm vào dạng phiền toái gì,



không

thể mặc

anh

cái gì cũng

không

biết mà đối mặt với thợ săn.

Hít thở sâu,



tiếp tục động tác mặc quần áo, đem áo kéo qua đầu, đó là

một

chiếc áo cotton đơn thuần màu trắng, độ dài vừa khéo đến

trên

đầu gối



mười cm, nhưng

anh

vẫn kiên quyết đem quần đùi thể thao màu hồng phấn đưa cho

cô.

Tuy rằng



không

có lập tức trả lời vấn đề của

anh,

anh

cũng

không

thúc giục

cô, chỉ im lặng mặc vào áo T-shirt màu trắng cùng quần thể thao màu đen.

Mặc xong quần áo xong,

anh

cầm quần áo bẩn để vào chiếc rổ cạnh cửa, mở cửa, đem chiếc rổ để ra bên ngoài,



nhìn thấy cạnh cửa là chiếc khay đựng bánh sandwich cùng cà phê,

anh

cầm khay vào, đóng cửa lại.

"Đây là đâu?"

Khi

anh

đưa sandwich và cà phê cho

cô,



không

nhịn được hỏi.



biết nơi này

không

phải khách sạn, nhưng tựa hồ mỗi lần

anh

mở cửa, ngoài cửa đều chuẩn bị tốt đồ dùng cần thiết, giống như cánh cửa thần kỳ nối thông với thế giới tinh linh.

"Công ty ký túc xá của bạn

anh."

Điều này như là trả lời



một

vấn đề, nhà của

anh

đã

bị



thiêu hủy, cho nên

anh

mới tới nơi này ở nhờ.

Nhưng là, phục vụ của ký túc xá có thể hay

không

quá hảo

đi?



đột nhiên nhớ tới trước đó trong tin nhắn của

anh

có nhắc tới Tiểu Phì, còn có vị mỹ nữ chân dài ở

trên

xe ngày hôm qua.

Tuy rằng mặt đầy nước mắt lúc lên xe,



vẫn có thấy người phụ nữ kia giúp

anh

mở cửa xe, sau đó mới chui lên chỗ ngồi phía trước.

"Bạn của

anh

làm nghề gì?"



không

nhịn được hỏi lại.

anh

nhìn nàng, hỏi: "Em có nghe qua Công ty điều tra việc ngoài ý muốn Hồng Nhãn sao?"



lắc đầu.

anh

đem khay đặt lên tủ đầu giường, ở bên giường ngồi xuống, cầm lấy

một

chiếc sandwich khác, cắn

một

ngụm, nhìn



nói: "Hồng Nhãn là

một

công ty chuyên môn điều tra việc ngoài ý muốn, lão bản Hàn Võ Kì vô cùng

yêu

tiền, chỉ cần có tiền, vụ án nào

hắn

cũng có thể nhận."



nhìn trước người đàn ông trước mặt, đột nhiên lĩnh ngộ, "Người bạn họ Võ

anh

nhắc tới là

hắn?"

"Ừ."

anh

gật đầu.

Đôi mày thanh tú của



nhíu lại, giọng

nói

khàn khàn: "Nhóm người đuổi gϊếŧ chúng ta,

không

phải đối tượng bình thường phòng trinh thám có thể đối phó."

Nghe vậy, khóe miệng trìu xuống,

nói: "Hồng Nhãn

không

phải văn phòng trinh thám, Võ ca cũng

không

phải thám tử,

hắn

là cựu nhân viên CIA, sau khi về hưu

thì

mở công ty, đối phó sát thủ với

hắn



nói, đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy."



không

nói

gì, nhưng

anh

nhìn ra được,



không

tin

anh.

anh

cười cười,

không

gì thêm, chỉ kéo ra đầu giường ngăn kéo, lấy ra

một

khẩu súng, hướng cửa sổ bắn ba phát đạn.

Tam phát đều trúng vào thủy tinh, nhưng cửa sổ thủy tinh chẳng những

không

bị vỡ, ngay cả

một

chút vết rách cũng

không

có.

Gần như cùng lúc, cửa phòng bị người đá văng,

một

người phụ nữ cầm súng vọt vào, hai nam nhân khác theo sát sau lưng,

trên

tay cũng có súng.

Thấy trong phòng tình huống, hai nam

một

nữ ngẩn người, tiếp theo nhao nhao

nói

lên.

"A Phong, cậu có khỏe

không?"

"Sao lại thế này? Tôi nghe thấy tiếng súng —— "

"Mẹ nó,

hắn

đương nhiên hoàn hảo, súng là

hắn

bắn!"

"Cứt chó, thủy tinh này rất đắt

đi!"

"Ô mợ nó, phát sinh chuyện gì? A Phong làm thịt vợ

hắn

sao?"

"nói

hươu

nói

vượn cái gì đó, vợ người ta vẫn hoàn hảo nha."

Càng ngày càng có thêm nhiều người xuất

hiện

ở trước cửa, bất kể nam hay nữ chen chúc ở đó, đều cố gắng vươn cổ hướng vào bên trong nhìn.



một

trận há hốc mồm, thẳng đến khi

anh

vươn tay kéo



ra phía sau ngồi lên

trên

đùi mình,



mới nhận ra chính mình ở thời điểm người phụ nữ kia đá cửa xông vào, phản xạ trước tiên là chắn trước mặt

anh.

"Đây là vợ của tôi, Diệp Hoài An."

anh

ôm lấy eo của

cô, thay



giới thiệu: "Hoài An, đây là nhân viên của Hồng Nhãn, chân dài Đồ Hoan em

đã

gặp qua, đứng bên cạnh là Nghiêm Phong, còn có Võ ca, A Nam, tóc quăn là Hồng Hồng, tóc ngắn là Quát Điềm, vị kia lấy xong chảo là Tiểu Phì."

Mọi người được giới thiệu qua đều hướng



mỉm cười gật đầu hoặc vẫy tay, nhưng Đồ Hoan là chu miệng cười hướng



thổi

một

cái hôn gió, người cột tóc đuôi ngựa kia, thoạt nhìn có chút quen mặt hướng



nháy mắt

một

cái;



chậm nửa nhịp mới nhớ tới mình từng gặp qua người đàn ông này,

hắn

tên A Nam, là

một

trong những người làm chứng lúc





anh

kết hôn.



không

biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ.

"Thằng nhóc chết tiệt, chú mày

không

có việc gì lại phát điên thế hả?" Hàn Võ Kì đau lòng xem khối thủy tinh kia,

nói: "Chú có biết loại đặc thù chống đạn thủy tinh này

một

mảnh tốn bao nhiêu tiền

không?"

"Vợ của em phải biết được mọi người có nặng lực bảo vệ chúng em."

anh

mắt cũng

không

chớp

nói.



nghe vậy, xấu hổ lấy tay khuỷu tay dúi vào bụng

anh

một

chút,

nói: "Tôi

không



nói

vậy."

Tuy rằng



tỏ thái độ như thế, nhưng trước mắt mọi người đương nhiên biết

sự

tình tám chín phần mười, vì thế thân là lão bản Hàn Võ Kì đứng dậy, ho

nhẹ

hai tiếng.

"Diệp tiểu thư —— "

"Võ ca, là phu nhân." Bên người

hắn

người phụ nữ kêu Tiểu Phì lôi kéo góc áo của

hắn,

nhỏ

giọng nhắc nhở: "Người ta

đã

gả cho A Phong hơn ba năm."

"Diệp phu nhân ——"

hắn

lập tức sửa miệng.

Hồng Hồng phốc xích

một

tiếng bật cười, châm chọc

nói: "Cái gì Diệp phu nhân, là Lã phu nhân, A Phong họ Lã nha."

Hàn Võ Kì khó chịu quay đầu trừng hai người phụ nữ kia

một

cái, thế này mới quay đầu nhìn nàng,

nói: "Lã —— "

hắn

mới phun ra

một

chữ, Đồ Hoan

không

nhịn được

đi

theo xen mồm: "Người ta lại

không

theo họ chồng đâu."

"Cứt chó!" Hàn Võ Kì lần này rốt cục

không

nhịn được mắng ra tiếng,

nói: "Các người có thể hay

không

để tôi

nói

hết câu? Gọi là gì có quan trọng đến thế

không? Trọng điểm là



ấy là vợ A Phong, OK?"

Thấy hai người phụ nữ ngậm miệng lại,

hắn

mới quay đầu lại, nhìn



nói: "Tôi

không

biết



đã

xảy ra chuyện gì, chọc người nào, mới làm đối phương chọn đường đuổi gϊếŧ

cô. Nhưng tôi

đã

nhận vụ án từ A Phong, chúng tôi

sẽ

tiếp tục bảo vệ

cô.



không

nên trông mặt bắt hình rong, mọi người ở đây đều là các cao thủ, Nghiêm Phong trước kia là tham viên FSB tình báo của Nga, A Nam là thiên tài bác sĩ ngoại khoa tốt nghiệp Havard, Hồng Hồng pháp y chuyên nghiệp của FBI, Đồ Hoan là cao thủ võ kĩ tổng hợp, Điềm Điềm cùng Tiểu Phì tuy rằng

sẽ

không

võ, nhưng hai người đều trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, tự bảo vệ mình tuyệt đối

không

có vấn đề, trừ này đó ra, chúng ta còn có nhân tài chuyên về các ngành nghề khác nhau, bất kể



có vấn đề gì, chỉ cần có tiền, tôi dám cam đoan —— "

"Tôi

không

có tiền."



trực tiếp đánh gãy quảng cáo thao thao bất tuyệt của

hắn.

Hàn Võ Kì miệng vẫn há to, bỗng chốc

không

phản ứng tới.

"Gì?"

"Tôi

không

có tiền." Hoài An nhìn thẳng vào mắt

hắn

nhàn nhạt lặp lại, sau đó

nói: "Cho nên nếu

anh

muốn mời chào khách hàng,

không

cần lãng phí nước miếng nữa."

một

câu này, làm cho mọi người bên cạnh phì cười ra tiếng, trong đó vị chân dài mỹ nữ kêu Đồ Hoan cười đến gập cả người, lớn tiếng tán thưởng

nói: "Trời ạ, Diệp Hoài An, tôi chỉ biết tôi

sẽ

thích ngươi!"

Những người đó cười đến lớn tiếng như vậy,



cho rằng

hắn

sẽ

tức giận, ai biết người đàn ông kia chỉ mỉm cười.

"Tôi biết



không

có tiền, nhưng A Phong có."



ngẩn người, quay ngoắt đầu nhìn về người đàn ông phía sau.

"anh

từ đâu lấy đến ——" chưa xong

nói,



đã

chợt hiểu ra,



giận giữ

nói: "anh

đem tiền tôi để lại đưa cho

hắn?"

A Phong còn

không

kịp trả lời, tên chết tiệt Hàn Võ Kì

đã

mở miệng bổ sung.

"Còn có tiền gửi ngân hàng."

Khóe mắt



giật giật, chỉ có thể trừng mắt nhìn

anh,



biết

anh

thực

sự

đưa,

không

đợi

anh

biện giải, Hoài An xoay người xuống giường, liền lạnh mặt vươn tay về phía tên quỷ

yêu

tiền kia: "Tôi

không

cần hỗ trợ của

anh,

anh

đem tiền còn thừa trả lại đây."

Hàn Võ Kì nhíu mày, hai tay ôm ngực, khuôn mặt tươi cười cúi đầu nhìn



hỏi: "Đó là tiền của A Phong, tại sao tôi phải đưa cho

cô?



đã

đem số tiền kia cho cậu ấy, vậy muốn dùng thế nào là chuyện của cậu áy, nếu cậu ấy muốn dùng để tìm vợ, mặc kệ là tìm cũ, hay là tìm mới, chuyện kia cũng

không

liên quan đến



đi,

không

phải sao?"

Mặt



trắng bệch, nhất thời ngậm miệng.

Hàn Võ Kì thấy thế, lại cười: "Nha, muốn tôi trả lại

cô, cũng

không

phải là

không

thể được, trước mắt đâu, năm ngày chi phí, bao gồm tiền gas, điện nước, nhân

sự, thêm thêm giảm giảm,

không

sai biệt lắm liền mười vạn, tôi có thể trừ

đi

khoản tiền này, đem số còn lại đưa cho cậu ấy, nhưng nếu



lại chạy trốn, cậu ấy còn bao nhiêu tiền cũng

sẽ

không

đủ, đem tiền đổi tới đổi lui như vậy, cũng chỉ là giúp cho ngân hàng kiếm lợi từ phí chuyển khoản mà thôi. Cho nên,



có hay

không

muốn dứt khoát giúp tôi giúp cậu ấy, giúp ngân hàng ăn thịt người

không

nhả xương này trừ

đi

một

điểm phiền toái, trực tiếp

nói

cho tôi, rốt cuộc là



đυ.ng đến loại tổ ong vò vẽ gì, để bản thân thành thảm như vậy? Bởi vì mặc kệ những tên đuổi gϊếŧ



có là tội phạm gϊếŧ người hàng loạt, sát nhân cuồng biếи ŧɦái, bất luận là sống, hay là chết, chúng tôi đều có thể giúp



—— "



nghe vậy ngẩn người, khi người này

nói

những câu cuối cùng kia,

hắn



nói

thật.



trừng mắt nhìn

hắn, đột nhiên, phát

hiện

người trước mắt này biết, biết chuyện gì

đang

xảy ra, ít nhất là

một

phần.

"Thế nào?

hiện

tại có hứng thú

nói

chuyện sao?"

Người đàn ông cười tươi như hoa cúc

nói.

"anh

biết cái gì?"



đề phòng nhìn

hắn.

"Người của tôi trộm DNA từ ba khối thi thể kia về xét nhiệm, vừa mới nhận được kết quả từ máy tính, ba người



gϊếŧ, là ba tên tử tù tội ác tày trời ở nước ngoài, hơn nữa mỗi tên từ ba năm trước

đã

chết."

Lời này vừa

nói

ra, làm cho Hồng Nhãn vài người lại bắt đầu xôn xao.

"Cứt chó, đó

sẽ

không

là —— "

"không

phải nên hay

không, tôi thấy đó là chắn chắn!"

Hàn Võ Kì nhấc tay lên, ý bảo mọi người yên tĩnh.

Toàn bộ mọi người thấy thế, nháy mắt giữ im lặng.

Hàn Võ Kì

không

nhìn người đàn ông

đang

trừng mắt với

hắn

sau lưng

cô, chỉ nhìn



nói.

"Trò chơi này, tuyệt đối

không

thú vị, đúng

không?"

Cả người



chấn động,

trên

mặt huyết sắc rút hết.

Cho nên,

hắn

thực

sự

biết, vậy còn A Phong

thì

sao?



quay đầu, chỉ thấy

trên

mặt

anh

cũng

không

giấu được khϊếp sợ.

"anh

biết tới trò chơi kia?"



trừng mắt nhìn

hắn, kinh ngạc thốt ra.

Biểu cảm tái nhợt của

anh, chứng tỏ

anh

quả

thật

biết.



hoảng sợ nhìn

hắn,

không

tự chủ được lui ra phía sau, mọi thứ trước mắt đột nhiên vặn vẹo xoay tròn.



cho rằng trò chơi này

đã

kết thúc sao?

Sợ hãi, kinh hoảng, nháy mắt chen chúc ào tới ——

Trừ phi



chết, nó

sẽ

không

kết thúc.

Bọn họ rốt cuộc đem kia trò chơi khuếch trương bao nhiêu?

Hello, Alice.

Chẳng lẽ



còn

đang

ở trong trò chơi? Tất cả mọi thứ này là

thật

hay là giả?

Điều kiện sinh tồn của con mồi thứ nhất,

không

được tin tưởng bất kể kẻ nào.

không,

không

cần là

anh!

không

muốn ba năm nay đều là giả!

Điều kiện sinh tồn của con mồi thứ hai,

không

được tin tưởng bất kể kẻ nào.



không

có khả năng vẫn

đang

ở trong trò chơi kia,



đã

trốn ra rồi! Trốn rồi!

Điều kiện sinh tồn của con mồi thứ ba, ngàn vạn lần

không

được tin tưởng bất kỳ kẻ nào ——



ôm chặt hai tai, lại vẫn nghe thấy cảnh cáo lãnh khốc kia.

không, mọi thứ đều là giả, là giả.

anh

nhất định là

thật, phải là

thật,



cần

anh,



cần

anh



thật.



thống khổ

không

thở nổi, sau đó



nghe thấy

anh

đang

gọi

cô.

"Hoài An —— Hoài An —— "



mạnh mẽ hoàn hồn, mới phát

hiện

nguyên nhân

không

thở nổi, là vì



đang

thét chói tai, mà

anh

không

biết từ khi nào

đã

ôm lấy

cô, quỳ

trên

mặt đất, gắt gao ôm lấy

cô.



khép lại miệng, thở phì phò, cảm giác

anh

vỗ về lưng của

cô, nghe thấy

anh

ở bên tai

nói

nhỏ.

"Hư,

không

có việc gì,

không

có việc gì... Em

không

phải sợ, đừng sợ...

anh



thật, em

đã

trốn ra, em có thể tin tưởng

anh... Tin tưởng

anh..."



thở phì phò, nhận ra chính mình

không

biết tại sao

đã

chạy vào trong phòng tắm, lùi vào góc tường, khi



nâng hai mắt đẫm lệ lên, mới nhìn thấy bạn bè

anh

chen chúc ở cửa, nhìn



như thấy bệnh nhân thần kinh,

trên

mặt tràn đầy bị dọa đến khϊếp sợ.

một

giây này,



biết,



điên rồi.



kỳ thực từ sớm

đã

biết, từ nhiều năm trước,



đã

bị ép buộc đến phát điên,



chỉ là

không

muốn thừa nhận mà thôi.

Mà lúc này, mỗi người đều

đã

biết, bao gồm cả

anh.

Bao gồm cả

anh.