Chương 3-2



đem qυầи ɭóŧ của

anh

gập gọn lại, đem hai chiếc áo sơmi ít ỏi là phẳng ra, tivi vẫn tiếp tục truyền phát tin, giọng người phát thanh viên quanh quẩn ở trong

không

khí.

Bỗng dưng, di động



đặt cạnh người bỗng rung lên.



giật mình, nhanh như chớp từ dưới đệm salon, lấy ra khẩu súng màu đen, đồng thời chộp lấy điều khiển từ xa, cấp tốc ngay cả bấm

một

loạt các phím

trên

đó.

Màn hình tivi mở ra

một

hình ảnh khác, người dẫn chương trình vẫn

đang

báo cáo tin tức, nhưng chỉ có thanh

âm

mà thôi,

trên

màn hình tin tức xuất

hiện

các hình ảnh

nhỏ, màn hình chủ bị tách ra thành bốn hình ảnh giám sát, đều tự chiếu



cửa ngõ, khu vực cầu thang, lỗi thoát hiểm, nóc nhà ở khu đối diện.

Khu vực cầu thang có hai người,

đang

đứng ở ngoài cửa nhà

cô, đứng lại vượt quá mười giây, cho mới kích hoạt báo động.



nhận ra được đôi tình nhân trẻ tuổi kia là người sống ở phòng đối diện, họ

đang

cãi nhau,



cầm lấy khẩu súng, đề phòng quan sát hai người nọ, cho đến khi chàng trai kia phẫn nộ bỏ lại



gái, bước nhanh

đi

xuống lầu.



gái

ngã xuống đất, khóc lóc nức nở, nhưng vẫn cố đứng lên đuổi theo.

Hai người rời

đi

khỏi trước cửa nhà

cô,



vẫn cẩn thận nhìn chằm chặp, thay đổi cấc loại hình ảnh khác nhau, xem xét động tĩnh trong những vùng phụ. Mọi thứ thoạt nhìn đều rất bình thường, nóc nhà

không

có người, lối thoát hiểm

không

có người, khu vực cầu thang

hiện

tại cũng

không

có người, hai người kia chạy tới đầu ngõ, còn

đang

tranh cãi, thút thít.



hơi hơi

nhẹ

nhàng thở ra, nhưng vẫn cầm khẩu súng, cẩn thận giấu vào người, rón rén ra ban công quan sát tình hình.



chỉ nghe

một

lát, nghe ra gã đàn ông kia bắt cá hai tay nên muốn chia tay, nhưng



gái

không

chịu.

Bên ngoài mưa bay gió thổi, hai người do dự, hết thảy giống như phim truyền hình lúc tám giờ.



phát

hiện

ra, nhà trọ đối diện cũng có người ở

trên

ban công nhìn lén, cũng

không

trách được,

âm

thanh có khuynh hướng truyền vang, hai người bọn họ ở trong ngõ

nhỏ, giọng

nói

gây gổ ở khu vực cầu thang còn nghe



ràng, dù sao khi đó vẫn còn cách

một

cửa cùng tường, nhưng ở

trên

ban công, lại càng

không

có gì che chắn.

Chỉ cần đứng ở ban công, từng nhà đều có thể nghe thấy dưới lầu ở ầm ỹ cái gì,

âm

thanh từ các nhà trọ luôn quanh quẩn

trên

cách vách tường,



biết đừng nghe ở đây, so với ở trong nhà tầng

một

nghe



mồn

một. Chuyển tới chỗ này,



rút ra kinh nhiệm, ngàn vạn lần

không

cần ở lầu

một

nói

lung tung

nói, bởi vì bất kể

nói

gì đó, người ở lầu

trên

đều nghe thấy hết; lúc trước có người ở dưới lầu say khướt,

không

bao lâu

đã

có người gọi cảnh sát, đem người kia mang về cục cảnh sát.

Xác định hai người kia chỉ là tình nhân xảy ra tranh chấp,



nhẹ

nhàng thở ra,

không

tiếp tục đứng ở ban công nữa, mà bình tĩnh quay về phòng khách, đem khẩu súng giấu lại vào chỗ cũ.

Nhưng là,



vẫn là bị dọa, thần kinh vẫn căng thẳng,



không

dám đem màn ảnh chuyển về tin tức, mà vẫn tiếp tục xem hình ảnh giám thị.

Người đàn ông kia

đã

đi,



gái

ngồi chồm hỗm ở trong mưa, khóc lóc bi thảm, nước mắt nước mũi tèm lem.

Nhìn alji,



không

thể hiểu được lòng người phụ nữ si tình, bắt cá hai tay là gã kia, người

đã

không

yêu, lòng cũng mất, cần gì phải cưỡng cầu?

Nếu là

cô,



tình nguyện sảng khoái chia tay.

Đúng vậy, nếu như người



gả cho nɠɵạı ŧìиɧ, nếu

hắn

thích người phụ nữ khác,



thành toàn

hắn.

Đây vốn chính là dự tính ngay từ đầu của

cô.

Nhưng hôm nay, suy nghĩ này,

không

hiểu níu chặt lòng

cô, làm ngực



cảm thấy khó chịu.



cũng

không

có thay đổi quyết định của mình, cuộc hôn nhân này, đối với





nói, vốn chính là

một

kế sách tạm thời.

Đối với khẩu súng được giấu ngay dưới mông, trước mắt có camera và man hình quan sát mật, cùng

một

số bẫy phòng vệ



tự cài đặt trong nhà, người đàn ông



lấy, cái gì cũng

không

biết.



gái

kia, khóc làm cho người ta thấy

thật

phiền não.



bấm nút điều khiển, đem hình ảnh chỉnh về tin tức, nhưng giọng

nói

lải nhải

không

dứt như súng liên thanh của phát thanh viên cũng

không

làm



cảm thấy tốt hơn chút nào,



dứt khoát đem tivi tắt

đi, nhất thảy mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng mưa rơi tí tách,

nhẹ

nhàng rơi, gõ che mái nhà, cửa sổ, giọt nối giọt tí tách, leng keng thùng thùng,

không

ngừng vâng lên.



gập xong áo sơ mi cùng áo T-shirt của

anh, nhưng

không

có mang vào tủ quần áo trong phòng, chỉ là co chân, ôm lấy tập quần áo kia, tiếp tục ngồi ở

trên

sofa.

Mấy ngày nay, người đàn ông kia biểu

hiện

so với

sự

tưởng tượng của



tốt hơn nhiều lắm.

Lã Kì Phong đối với



tốt lắm, ngây ngốc tốt với

cô, cái gì đều

không

biết đãi mà vẫn tốt với

cô.

anh

chia sẻ giường của

anh, đồ ăn của

anh, chỗ ngồi sau xe, vị trí bên người

anh, vị trí trong sổ hộ khẩu danh, vị trí người bạn đời của

anh.

anh

không

thông minh, nhưng

anh

biết nên chiếu cố người phụ nữ của

anh

như thế nào.

Năm đầu mới kết hôn,



đối với

anh

không

có gì hy vọng xa vời,



chỉ là lấy hôn nhân, mua

một

người đàn ông, che giấu thân phận yếu ớt của mình, đổi lấy

một

cuộc sống an toàn.

Nhưng là,

anh

thực

sự

coi



là vợ của mình, muốn cùng nắm tay tới lúc đầu bạc.



bị cảm,

anh

sẽ

chăm sóc

cô;



bị trẹo chân,

anh

sẽ

không

rên

một

tiếng, mỗi ngày cõng



đi

lên

đi

xuống năm tầng nhà trọ;



đến tháng,

anh

thậm chí

sẽ

đi

giúp



mua băng vệ sinh, hơn nữa còn mua chính xác kích cỡ lớn

nhỏ, ngay cả chất liệu cũng chưa lầm.

Người đàn ông kia, làm cho



không

tự chủ được muốn đối với

anh

tốt hơn

một

chút.



không

muốn đắt quá nhiều cảm tình vào

anh, nhưng



lại

không

nhìn nổi cách

anh

quản lý tài sản

không

xong,

không

nhìn nổi

anh

luôn ăn những món

không

được mạnh khỏe ở ngoài, cho nên



giúp đỡ

anh

để dành tiền, thử học nấu ăn, dù sao



không

muốn

anh

đột nhiên phát

hiện

bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ còn thích hợp hơn với

anh.



biết chính mình

một

ngày nào đó,

sẽ

phải rời

đi, liền bởi vì như thế,



càng

không

thể mặc kệ

anh,

anh

không

phải thương nhân, tiền kiếm được là từ tiền lương,



không

thể

không

lo lắng nễu

một

ngày



bị buộc phải rờ

đi,

anh

có thể hay

không

đem tiền tiêu lung tung, lúc già cả ngay cả phòng ở cũng

không

có, cuối cùng bị buộc lưu lạc đầu đường,

không

ai hỏi han chăm sóc.



thật

sự

không

thể

không

đi

quản

anh, dù sao quả

thật



thiếu

anh.

Mà thứ



có thế báo đáp, cũng chỉ có thể làm cho

anh

tốt hơn

một

chút, để

anh

vào sau thời điểm



rời

đi, so sánh với lúc ban đầu mới gặp

cô, tốt hơn chút ít.



muốn giúp

anh

sống tốt, càng ngày càng tốt.

Tốt đến mức trong tương lai

không



cô,

anh

cũng có thể tìm được khác

một

người phụ nữ khác,

một

người thực

sự

có thể cùng

anh

ở bên nhau đến tuổi già, thế

thì

thật

tốt quá.



thật

sự

nghĩ như vậy,



thích người đàn ông này,

anh

là người tốt,



hy vọng

anh

có thể sống tốt hơn nữa.

Ôm lấy quần áo của

anh,



im lặng nghe tiếng mưa gió gào thét, rũ mắt nghĩ.

Cho nên nếu

anh

thực

sự

thích người khác, nếu

anh

thực

sự

có phụ nữ ở bên ngoài,



sợ chỉ có thể khác làm dự tính.



quả

thật

có lập hồ sơ, nếu cùng

anh

ly hôn, thân phận của



cũng

sẽ

không

nhận chất vấn, nó

sẽ

tăng thêm độ tin cậy, dù sao

anh

là chồng trước của

cô, là

sự

tồn tại chân

thật.

Thở sâu,



áp chế cỗ buồn bực quay quẩn trong l*иg ngực, ôm quần áo của

anh

đứng lên, trở lại trong phòng ngủ, cất vào trong tủ quần áo.

không

sai biệt lắm vào lúc này, di động lại hơi hơi rung lên,



mở ra màn hình, thấy

anh

ở cửa, vừa ngáp dài vừa lấy chìa khóa mở cửa.

Toàn thân

anh

phát hơi ẩm, dính nước mưa,



đem di động cất vào túi tiền, đến phòng tắm lấy khăn lông,

đi

ra phòng ngủ.

anh

đã

đi

đến, đóng cửa lại, ở cửa ra vào tháo giày tất.

"anh

mới về à?"



đi

ra đón

anh, mở ra cửa chính.

"Ừ,

anh

đã

về."

"Mau lau khô đầu, đừng để bị cảm lạnh."



đem khăn lông cho

anh, đồng thời tiếp nhận áo mưa

trên

tay

anh, mang ra ngoài cửa hong khô."anh

đi

tắm trước

đi, em xào rau xong, lập tức có thể ăn cơm."

"Được."

anh

cầm khăn lông xoa đầu, chà xát qua loa,

không

nói

thêm gì nữa liền vào trong tắm rửa.



đến phòng bếp đem đồ ăn trong nồi lấy ra, đập tỏi xào rau, vừa bày lên bàn,

anh

đã

tắm sạch

sẽ,

đi

ra, ngồi xuống bàn ăn,



lúc này mới nhìn thấy

trên

trán cùng cằm

anh

đều có vết trầy da, khuỷu tay cùng

trên

mu bàn tay cũng có.



ngẩn người, mở miệng hỏi: "Sao lại thế này? Làm thế nào lại bị thương?"

"không

có gì."

anh

tự đơm cơm, nhún vai, lơ đễnh

nói: "Trời mưa to đường trơn, bánh xe trượt,

không

cẩn thận nên ngã

một

chút."

Nghe vậy, lông mày thanh tú của



xoắn lại, đem đồ ăn ở

trên

bàn đặt xuống,

nói: "Lần

đi

sửa xe, thợ sửa xe

đã

nhắc lốp xe của chúng ta

không

có độ ma sát,

đi

như thế rất nguy hiểm, ngày mai

anh

vẫn nên

đi

qua đó

một

chuyến, đổi cái lốp xe khác

đi."

"Được."

anh

gật đầu, ngồi xuống ăn cơm.



về phòng

đi

giúp

anh

thu dọn quần áo bẩn, mặt

trên

quả nhiên dính

không

ít bùn nước,



mang đến sau ban công đê ngâm, khi quay lại phòng bếp,

anh

đã

ăn xong rồi,

đang

rửa chén.



trở lại trong phòng ngủ lấy ra hòm thuốc, khi

anh

đi

vào,



đã

an vị ở bên chân giường đợi

anh.

"Chính là trầy da mà thôi."

anh

nói.

"Em biết."



nói

xong, vẫn mở hòm thuốc ra, lấy ra nước muối sinh lý cùng bông vải, tay chạm

nhẹ

cằm của

anh: "anh

nâng mặt lên."

anh

cũng

không

kháng cự, chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để cho



kiểm tra và tẩy trừ miệng vết thương

trên

trán và cằm.

"Công ty của

anh

cho tiêm ván lần cuối cùng là khi nào?"



vừa giúp

anh

tẩy trùng bôi thuốc, vừa hỏi.

"Nửa năm trước, lúc làm công tác kiểm tra có tiêm."

anh

ngồi ở bên giường ngửa đầu xem



đứng ở giữa hai chân của

anh, cúi đầu chuyên tâm thay

anh

bôi thuốc.

"Thời gian hữu dụng

đã

qua rồi

đi?"



lau xong miệng vết thương

trên

cằm và trán

anh, muốn

anh

nâng tay lên, tiếp tục xử lý miệng vết thương

trên

khuỷu tay cùng mu bàn tay của

anh.

"không

có."

anh

nhìn khuôn mặt thanh tú của

cô,

không

yên lòng thuận miệng đáp."Uốn ván vắc-xin phòng bệnh có tác dụng rất lâu, nhiều khi có thể phòng tránh tới mười năm."



miệng vết thương mất

một

mảnh da do ma sát

trên

khuỷu tay

anh,

không

tự giác chau chặt mày, nhìn hình dáng vết thương kia,



nghi ngờ lúc

anh

tắm, ngại phiền toái, liền dứt khoát cắt đứt mảng da ấy

đi.

"Mười năm?

anh

chắc chứ? Vắc-xin uốn ván có thể phòng bệnh lâu đến vậy sao?"

Tuy rằng

anh

biểu

hiện

không

quan tâm mấy, nhưng



vẫn vô cùng cẩn thận chăm sóc vết thương cho

anh,

không

biết ma xui quỷ khiến thế nào,



cảm thấy vết thương dường như xuất

hiện

trên

chính bản thân mình, làm da đầu



run lên.

"Năm ngoái lúc tiêm vắc-xin, bác sĩ

nói

thế."

Nếu

đã

là lời của bác sĩ,



cũng

không

truy hỏi nhiều nữa. Mu bàn tay cùng đốt ngón tay của

anh

đều hoàn hảo, chỉ là có chút sưng đỏ, nhưng vì để ngừa vạn nhất,



vẫn cầm lấy bàn tay to của

anh, lấy thuốc nước tiêu độc qua

một

chút.

So vơi tay phải, tay trái của

anh

tốt hơn

một

chút, chính là đốt ngón tay cũng có chút ửng đỏ, nhưng

thật

ra

không

có bị trầy da,



thấy nhẫn

trên

ngón áp út

anh

có chút bẩn,

không

nghĩ gì nhiều liền tháo ra lấy cồn chà lau.

Nhẫn cưới của

anh







một

đôi, đồng dạng làm bằng bạc, hình thức rất đơn giản, cấp

trên

không

có gì thiết kế hoặc kim cương châu báu, toàn bộ cũng chỉ là thực

một

đôi nhẫn giản dị, của

anh

lớn hơn

một

chút, của



nhỏ

hơn

một

chút, sườn trong có khắc ghi ngày tháng họ kết hôn.

Sau khi kết hôn,

anh

cơ hồ

không

tháo ra lần nào, kể cả khi tắm rửa cũng đeo, chiếc nhẫn kia quanh năm ngày tháng ở

trên

ngón tay rám nắng của

anh, lưu lại

một

vòng trắng nổi bật.

Kia, là dấu vết của

cô.

Bởi vì

cô, nó mới tồn tại.

Ngắm nhìn kia vòng trắng

nhỏ, ngực



hơi hơi co rút nhanh, cảm giác ấm áp kỳ dị.

Vào lúc này,

anh

lại như

một

chú gấu to lớp chuẩn bị ngủ đông, ngáp

một

cái

thật

to,

một

bên dùng tay phải tự do gãi gãi sau gáy.

Thấy các dây tơ hồng trong mắt

anh, biết

anh

mệt mỏi,



cẩn thận thay

anh

đeo lại nhẫn.

"Xong rồi,

anh

đi

đánh răng

đi."

"anh

vừa mới tắm xong."

"Đó là trước khi ăn cơm."



có chút buồn cười nhìn người đàn ông này, có đôi khi,



thực

sự

cảm thấy

anh

giống cái

một

đứa

nhỏ

mãi

không

lớn."Ăn cơm xong đánh răng mới có thể phòng bệnh răng hàm mặt."

anh

lẩm bẩm câu chữ nghe

không



ràng, nhưng vẫn là đứng dậy

đi

vào phòng tắm, ngoan ngoãn đánh răng.