Chương 13
“Ưm…”. Chậm rãi mở ra hai mắt, thanh âm dường như cũng không thể phát ra, yết hầu khô khốc, làm cho ta có cảm giác như mình bị thương rất nặng. Ta nhất thời không rõ ràng lắm hiện tại mình đang ở loại địa phương nào. Muốn xuống giường để uống ly nước nhuận lại cổ họng, lại phát hiện toàn thân đều như muốn bãi công, hoàn toàn không có lấy một chút sức lực.
Chuyện gì xảy ra? ta làm sao vậy?
Tấm chăn đắp trên người trượt xuống làm cho cơ thể lỏa lồ của ta hiện ra với đầy những dấu vết xanh tím.
Đây là cái gì? Ta không khỏi giật mình.
Suy nghĩ dần rõ ràng, sắc mặt ta lập tức biến thành vô cùng khó coi.
Dấu hôn đầy người, tứ chi thì bủn rủn, mà nơi tư mật phía sau kia dường như vẫn còn nới rộng, tất cả như nhắc nhở chính bản thân mình đã phạm phải một sai lầm.
Ở trên giường lớn này…cùng Quân Dật, hai người…
không thể tin được…người kia cùng với chính mình…
Giơ tay lên hung hăng đập một cái thật mạnh xuống giường.
vì cái gì?
Chẳng phải lúc trước cũng tại chỗ này, mình đã từng nói hành vi như vậy chính là biếи ŧɦái, còn hiện tại?
Chính mình còn không phải đồng dạng hay sao.
Đã có những ham muốn như vậy vốn là không bình thường, thân thể lại phản bội đại não mà mới chỉ có một bước đãđầu hàng, thậm chí… thậm chíđến cuối cùng chỉ có thể phối hợp cùng hắn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Không phải mình như vậy lại giống như con gái, nhu nhược nằm dưới thân người kia mà hầu hạ sao?
Cái gì gọi là bị cường bạo mà lại còn hưởng thụ như vậy? Chó má.
Chính mình… đã đánh giá thấp sựảnh hưởng của Quân Dật đối với chính mình.
Lần trước đã cảm thấy không đúng, không có chán ghét, không nghĩ sẽ từ bỏ cảm giác đó, chẳng lẽ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng giúp đỡ lẫn nhau, cứ tưởng đã hiểu rõ cái cảm giác kia, cũng đã che giấu rất kĩ rồi chứ?
Huống chi mình và hắn gần đây không có quan hệ gì.
Suy nghĩ như vậy lại cảm thấy một hồi đau đớn.
Ta không muốn nghĩ, cũng không nguyện ý mà suy nghĩ, ta sợ hãi với kết quả, ta sợ chính mình sẽ không thể thừa nhận.
Ta khẽ cửđộng thân thể bủn rủn của mình, phát hiện những vết xanh tím trên người đãđược bôi thuốc mỡ, xem ra phía sau cũng đãđược xử lý qua.
Thì ra…
Hắn ngay cả những thứ này cũng đều đã chuẩn bị tốt, chắc làđã biết ta sớm sẽ bị khuất phục.
Ta giãy giụa đứng lên, gian nan mặc xong quần áo, lại nhặt lên quần bị rơi vương vãi trên sàn nhà.
Ta không muốn ở lại trong căn phòng này nữa dù chỉ là một giây, ta khập khiễng đi ra khỏi cửa.
Mười phút sau, Quân Dật đi ra ngoài mua điểm tâm trở về, nhìn thấy căn phòng trống rỗng không có bóng dáng một người, mặt của hắn hóa đen đi.
Không biết nên đi đâu, ta cứ như vậy lết cái thân xác đau nhức kia mà cứđi về phía trước không hề có mục đích.
Mặt không biểu tình, cũng không biết nên biểu lộ cái gì.
Cười? ta nên cười cái gì, hay trước nhất nên cười chính bản thân của mình. Khóc? Ta Đường Thể Kiệt không thể làm ra cái loại chuyện dọa người như vậy.
Vào buổi sáng sớm, trên con đường này không có lấy một người, ta giống như u hồn màở trên đường phố phiêu đãng.
Ở phía trước hướng ngược với ta có vài tên nam sinh, nhìn bộ dáng đi đứng loạng choạng kia cũng biết là có uống rượu. nói không chừng là mới từ trong quán rượu bước ra. Quần áo ăn mặc lòe loẹt, nhai kẹo cao su, trong đó còn lôi kéo vài nữ sinh, một bộ dáng đúng thực là lưu manh.
Đi đến trước mặt ta, thì một người trong sốđó cốý duỗi chân ra làm cho ta bị vấp té. Ta lảo đảo vài cái, chân mềm nhũn mà quỳ rạp xuống mặt đất. Hai tay trần trụi tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng vào buổi sáng sớm, mà không khí buổi sáng thì lại rất lạnh, làm cho ta không tránh khỏi một hồi run rẩy.
“Ha ha, các người nhìn hắn một bộ dáng thật ngu ngốc nha.”. trong đám đó có một người nói như vậy, dẫn đến những người khác cũng đứng đó mà hùa theo cười, mấy nữ sinh kia lại cười khanh khách không ngừng.
Một cái ngã này lại làm đau đến vết thương nơi phía sau kia. Cảm giác quặn đau chạy dọc theo xương sống truyền thẳng lên đến đỉnh đầu, làm cho đầu ta chỉ trong tích tắc đã nóng lên.
Ta đứng lên vung một quyền vào mặt của một tên đang đúng gần ta nhất, lại nâng lên chân phải đá vào lưng tên còn lại, người nọ thân thể không vững mà ngã vào người của mấy nữ sinh đứng phía sau. Thân thể co rút đến đau đớn giống như liều thuốc kí©h thí©ɧ làm cho cơ thể ta trở nên thô bạo, hai mắt đỏ ngầu mà nhìn chằm chằm vào nhóm người trước mắt.
“A…” mấy nữ sinh kinh hãi mà hét lên.
“Ngươi…”. Cái người vừa rồi gạt chân muốn làm cho ta té vẫn đứng tại nơi đó, tựa hồ không ngờ rằng một người gầy yếu giống như ta có thể làm bị thương một người có bộ dáng lớn hơn như vậy, mà cái người bị ta đá ngã, cũng nhanh chóng đứng dậy, phẫn nộ mà hét lên: “Nhìn cái gì…? Đều lên hết cho ta.”
Ta lạnh lùng cười, các người nếu muốn chết thì cũng không có ai ngăn cản các ngươi, sẵn tiện cũng nhờ các ngươi giúp cho ta giải tỏa bớt phiền não cũng được.
Hai tên nam sinh bị ta đánh ngã tiếp tục xông lên, ta bị một người đánh trúng một quyền ở sau lưng, đau đến trước mắt đều hóa thành màu đen, xoay người một cước đem hắn đạp gục xuống. Nhưng mà thân thể ta vốn không được khỏe nên hành động có chút chậm chạp, nam sinh ở bên cạnh một quyền đánh tới đấm qua sát cằm của ta. Ta lau miệng, nhỏ ra một búng máu, một lần nữa tiến lên tiếp tục công kích.
20 phút sau, một đoàn người bịđánh dồn đến một chỗ, thất tha thất thểu mà nằm vật xuống mặt đất, những nữ sinh kia nhìn tình huống không tốt sớm đã trốn đi.
“ Ưʍ..”. ta miễn cưỡng chống đỡ thân thểđể không bị ngã xuống, đau đớn chạy khắp toàn thân làm cho ta không còn chút cảm giác nào. Ta cười khổ, chẳng lẽ cái này gọi làđau đớn đến tận cùng?
Rốt cuộc chống đỡ không được mà ngã xuống, một đôi tay ở phía sau tiếp được ta.
“Uy, uy, cậu không sao chứ?”. Thanh âm ở bên cạnh tai của ta vang lên.
Vì cái gì ta cảm thấy thanh âm này giống như từ một nơi xa nào đó truyền tới, không kịp nghĩ nhiều, ta lâm vào hôn mê.
Giống như ngủ một giấc dài, ta nhìn trần nhà trước mắt mà có chút lạ lẫm.
“A, cậu đã tỉnh”. Nhìn thấy ta mở to hai mắt, có người đã tiến đến bên cạnh hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lúc này ta mới phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường.
“Đường Thể Kiệt, cậu không nhớ tôi sao?” . Mới vừa rồi ta không cóđểý lắm đến hắn, lúc này thì ta nghe đã có chút rõ ràng.
Ta giương mắt, người trước mặt nhìn rất quen mắt. Là… người tóc vàng lần trước cùng chơi bóng rổ, dường như gọi cái gìƯng cái gì Sí Bàng.
“A”
“Đúng vậy, là tôi, là Ưng Sí Bàng.”
“A, vừa rồi cám ơn cậu.”
“A, không có việc gì, tôi cũng không biết đó là cậu. Từ phía xa tôi thấy có người đánh nhau, nên chạy đến trước xem thử, lại phát hiện vẫn còn một người đang đứng, không thể ngờđược cậu lại đột nhiên bất tỉnh.” Hắn một bên giải thích, một bên vừa quan sát sắc mặt của ta, hỏi: “Cậu… cậu không sao chứ?”
Ta không có đáp lời. Hắn dường như cũng nhìn ra ta một bộ dáng không muốn nói chuyện, sau đó nói muốn để cho ta nằm nghỉ ngơi, liền xoay người ra khỏi phòng, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.