Chương 14: Trúng thưởng

Sau bữa tối, Trần Gia Ngư quay về phòng, lấy bút bi nước ra bắt đầu làm bài tập.

Đối với cậu thì mấy câu hỏi này quá đơn giản, cậu gần như có thể viết luôn ra câu trả lời sau khi đọc mà không cần nghĩ.

. Cậu mới làm xong được một nửa bài thi thử thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng bíp, cắt đứt dòng suy nghĩ. Trần Gia Ngư với điện thoại nhìn liếc qua thì thấy có một thông báo mới từ nhóm lớp.

Cậu cầm điện thoại lên, mở màn hình.

Hóa ra là có người mới tham gia nhóm.

Biệt danh của đối phương là "đoán xem tớ là ai", còn ảnh đại diện là một chú mèo lông ngắn dễ thương.

Vài giây sau, ID "Đoán xem tớ là ai" trong nhóm được đổi thành "Thái Giai Di", đồng thời lên tiếng chào mọi người.

"Xin chào, tớ là Thái Giai Di, mong mọi người giúp đỡ."

Đi kèm là một biểu cảm mèo con dễ thương không kém.

Cả nhóm lập tức sôi nổi.

Đối với học sinh hiện nay thì điện thoại di động là một thiết bị tiêu chuẩn.

Trong nháy mắt mấy dòng chữ như: "Xin chào, xin chào bạn học mới."

Hiện lên liên tục, phải một lúc sau mới dừng lại.

Trần Gia Ngư không tham gia đội ngũ chào mừng mà chỉ liếc qua, sau đó đặt điện thoại xuống và tiếp tục làm bài thi.

Quỹ đạo luân hồi cuối cùng cũng xuất hiện một chút sai lệch. Không phải cậu không tò mò về người bạn học mới đột nhiên xuất hiện này, nhưng cậu cũng không vì thế mà tin rằng vận mệnh của mình đã thay đổi. Ngược lại, cậu giữ một thái độ quan sát, cố gắng khách quan nhất có thể chứ không quá lạc quan.

Suy cho cùng, trên đời này, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Có thể đối phương chỉ là một nhánh nhỏ của số phận, hoặc một sự sơ sót không đáng kể, nhưng cuối cùng tất cả sẽ quay trở lại con đường ban đầu vì sức mạnh vô hình đó.

Tất nhiên, phép màu vẫn có thể xảy ra. Biết đâu khi thời gian dần trôi, nhánh nhỏ này sẽ dần trở nên lớn hơn và cuối cùng thay đổi hoàn toàn quỹ đạo.

Nó không giống như đống bài tập ở trường trung học - một khi câu hỏi đã được đưa ra thì chỉ có một và một câu trả lời chính xác cố định. Nó là không biết, không dò được, và có lẽ còn tự diễn biến theo thời gian.

Chỉ khi đi đến cuối cùng thì cậu mới thấy sự thay đổi mà nó mang lại cho mình.

Và trước khi chuyến tàu định mệnh đến đích suôn sẻ, điều duy nhất Trần Gia Ngư có thể làm là thuận theo tự nhiên, sống cho tốt như bao lần luân hồi trước đó...

...

Muộn, 8:30.

"Trần Gia Ngư, đây là cái gì?" Nguyễn Tú Liên đẩy cửa bước thẳng vào với khí thế hùng hổ, sau khi ném hai tờ giấy mỏng trong tay xuống bàn trước mặt Trần Gia Ngư thì hỏi: "Mẹ vừa định giặt quần áo thì thấy trong túi quần đồng phục của con có hai tờ vé số, hai tờ vé số này ở đâu ra?"

Đến rồi! Trần Gia Ngư tự nhủ một câu trong lòng, sau đó quay đầu lại nhìn với vẻ ngơ ngác, "Con không biết ạ."

"Rõ là ở trong túi quần đồng phục của con, thế mà con lại bảo không biết là làm sao? Nghĩ kỹ xem, tờ vé số này ở đâu ra?"

Vài giây sau, Trần Gia Ngư giơ tay vỗ vào đầu mình như vừa nhớ ra điều gì đó, rồi đột nhiên nói: "À, con nhớ ra rồi."

"Tối qua con đọc báo thì thấy có người trúng giải đặc biệt, tiền thưởng những hơn một chục triệu. Sáng nay đi học về con thấy trong túi còn ít tiền lẻ nên dọc đường tiện mua luôn hai tờ vé số. Mua xong con quên khuấy đi mất."

"Báo? Mấy tin tức trúng xổ số trên mạng đều là lừa đảo. Xổ số nào có dễ trúng như vậy chứ? Đúng là lãng phí tiền bạc." Nguyễn Tú Liên cau mày.

Cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn TV theo bản năng, "Số thứ tư cũng có rồi!"

Là "0"!

Nhìn lại vào tờ vé số.

"Hả? Lại đúng rồi?!!"

Trần Ngọc Tảo cũng bị sốc, vậy mà trùng tận bốn số!!

Vậy, vậy chẳng phải là...

Cô quẳng luôn mấy chương trình tạp kỹ ra sau đầu để hồi hộp nhìn TV.

Vài giây sau, quả bóng số năm đã xuất hiện.

"6!"

Giống, lại giống nữa!

Số thứ năm cũng trùng!

Nguyễn Tú Liên không nhịn nổi mà nuốt một miếng nước bọt, sau đó hỏi với giọng khô khốc: "Gia Ngư, như hiện giờ thì nhận được bao nhiêu tiền thưởng?"

"Năm quả bóng đỏ là giải tư, hai trăm tệ."

Mới hai trăm tệ thôi à...

Ngay khi Nguyễn Tú Liên đang thấy hơi thất vọng thì lại thấy con trai mình nói thêm: "Nhưng nếu là năm quả bóng đỏ và một quả bóng xanh thì đấy là giải ba, số tiền thưởng sẽ là 3.000 tệ. Nếu là sáu quả bóng đỏ, số tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa."

"Sáu quả bóng đỏ là giải nhì, số tiền thưởng có thể thay đổi. Ít thì phải tầm 70.000 đến 80.000 tệ, còn nhiều thì phải cỡ 500.000 đến 600.000 tệ. Giải đặc biệt là trùng cả sáu quả bóng màu đỏ và một quả bóng màu xanh. Tiền thưởng cho mỗi tờ vé số có thể lên tới mười triệu nhân dân tệ!"

Mười triệu?!

Cả Nguyễn Tú Liên và Trần Ngọc Tảo đều đã run lên.

Đây phải nói là một con số trên trời!

Đừng đùa... Không phải chứ?

Hít vào… Hít vào…

Trong l*иg quay thưởng, quả bóng bị luồng không khí thôi cho bay lên bay xuống liên tục, thay đổi vị trí theo từng mỗi giây, lúc thì ở chỗ này, lúc thì ở chỗ khác.

Trái tim của hai mẹ con như bị thổi bay lên trời một lúc rồi lại rơi tòm xuống đáy, phấn khích tột độ như đang chơi nhảy bungee.

Cả hai không rời mắt nổi khỏi màn hình TV.

Có, có rồi!

Hai quả bóng cuối cùng được xác định gần như cùng một lúc.

"Kết quả cuối cùng đã có!"

"Quả bóng màu đỏ thứ sáu là "8"! Quả bóng màu xanh lam kèm theo là "2"!"

"Số giải đặc biệt của kỳ mở thưởng lần này là 933068+2!"

"Vẫn như cũ!" Trần Gia Ngư nới lỏng nắm đấm đang nắm chặt của mình, cậu không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì nữa rồi.

Kết quả xổ số không thay đổi, giống hệt như trong mọi lần luân hồi trong quá khứ!

Nguyễn Tú Liên cúi đầu nhìn tờ vé số trong tay: 933068+6!

Sáu số đầu giống hệt nhau!

Chỉ có quả bóng màu xanh cuối cùng là khác!

Đây là... giải nhì?

Trần Ngọc Tảo ngó cái đầu nhỏ nhắn lại gần, kích động nói: "Mẹ, mau cho con xem với, chúng ta trúng xổ số thật rồi á?"

Nguyễn Tú Liên thẫn thờ đưa một tờ vé số cho cô nhóc.

Trần Ngọc Tảo cầm tờ vé số đọ với kết quả trên TV nhiều lần trước khi đưa ra xác nhận cuối cùng: "... Trúng thật ạ! Giải nhì!"

Cô nhóc quay đầu lại hỏi với vẻ mặt khϊếp sợ: "Trần Giai Ngư, vừa rồi ông nói giải nhì là bao nhiêu tiền ấy nhở?"

“Tiền thưởng của giải nhì không cố định, cần thống kê số lượng giải nhì trước, sau đó mới tính ra số tiền thưởng cụ thể…” Trần Gia Ngư chỉ vào TV, “Sẽ được công bố trong buổi phát sóng trực tiếp."

Quả nhiên, ngay sau khi dãy số trúng thưởng được công bố, người dẫn chương trình đã thông báo: “Đã có 2 tờ vé được mua trùng với giải đặc biệt kỳ này, 68 tờ trùng với giải nhì và 1114 tờ trùng với giải ba. Trong số đó, tiền thưởng cho mỗi tờ giải đặc biệt là mười triệu nhân dân tệ, tiền thưởng cho mỗi giải nhì là 455.638 nhân dân tệ…"

Tiền thưởng cho giải nhì là... hơn 400.000 nhân dân tệ?

Nguyễn Tú Liên ngây cả người.

Trần Ngọc Tảo cũng há hốc mồm, trợn tròn hai mắt.

Trần Gia Ngư cười lớn: "Sốc à?"

Cậu cố ý mua trúng giải nhì.

Mặc dù tiền thưởng của giải đặc biệt là một con số trên trời, nhưng thường thì không có nhiều người may mắn trên cả nước. Một khi có ai đó giành chiến thắng thì việc này sẽ được công bố trên các phương tiện truyền thông địa phương vào ngày hôm sau. Trần Gia Ngư đã từng trải qua cảm giác bị hàng ngàn con mắt dõi theo này một lần, cho nên cậu không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

Huống chi, thời gian mỗi lần luân hồi chỉ có một năm, kể cả cậu có kiếm được một số tiền lớn như vậy thì vẫn chẳng có tác dụng gì.

Vì vậy, lần nào cậu cũng có chừng mực, chỉ mua hai tờ giải nhì.

Trên thực tế, giải nhì của lần mở thưởng này không có nhiều người trúng, vì vậy tiền thưởng cho mỗi tờ vé số lên tới hơn 400.000 nhân dân tệ. Và cậu đã mua hai vé nên sau khi trừ đi thuế thu nhập, tiền thưởng sẽ vào khoảng 800.000 nhân dân tệ!

Số tiền này không ít cũng không nhiều, nhưng đã đủ để cải thiện điều kiện sinh hoạt của nhà cậu trong một năm tới. Hơn nữa nó chưa nhiều đến mức khiến người nhà cậu bị choáng ngợp trước khoản tiền lớn bất ngờ nhận được mà chỉ vừa đủ.

Trần Ngọc Tảo lẩm bẩm: "Ông trời ơi, không phải con đang nằm mơ chứ?!"

Trần Giai Ngư bật cười, giơ tay lên véo mặt cô nhóc, "Vậy giờ thì sao?"

Haha, rất sướиɠ.

Rất hiếm khi Trần Ngọc Tảo không tức giận mà lại mặc kệ cho véo tùy thích, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, "Có cảm giác đau, không phải mơ!"

“Tảo Tảo, mau đưa vé số cho mẹ.” Nguyễn Tú Liên hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra lấy lại tờ vé số từ tay con gái.

Cái con bé này lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng, lỡ làm mất thì toi công.

Lúc đầu Nguyễn Tú Liên đặt hai tờ vé số vào ngăn kéo ở tủ TV, nhưng sau đấy lại thấy bất an – nhỡ đâu lại bị gián mối hay chuột cắn thì sao?

Thế là bà đi lục lọi một lúc, cuối cùng lấy một chiếc hộp sắt đựng bánh quy không biết từ đâu ra. Sau khi mở nắp, bà cẩn thận đặt hai tờ vé số vào trong hộp, rồi đóng chặt nắp lại, đến giờ mới thấy yên tâm.

Xong xuôi bà mới hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn các con, nghiêm mặt nói: "Ngày mai Gia Ngư phải đi học, chuyện đổi thưởng này để mẹ và Tảo Tảo lo. Trước đó, không ai được phép mở nắp, nhớ chưa?"

Trần Gia Ngư và Trần Ngọc Tảo gật đầu.

Trần Ngọc Tảo lại hưng phấn hỏi: "Mẹ, khi nhận tiền thưởng xong thì chúng ta nên làm gì với đống tiền ấy?"

“Còn chưa nhìn thấy tiền đã tính đến việc tiêu xài thế nào?” Nguyễn Tú Liên tức giận lườm cô nhóc, "Hơn nữa, tờ vé số này là do anh con mua, việc tiêu tiền trúng thưởng như nào đương nhiên là do anh ấy quyết, liên quan gì đến con?"

Trần Ngọc Tảo đáp với lý lẽ hùng hồn: "Anh em ruột chứ còn gì nữa ạ."

Nguyễn Tú Liên: "..."

Trần Gia Ngư mỉm cười.

"Thực ra con đã nghĩ kỹ nên dùng đống tiền thưởng này vào đâu rồi."

Trần Ngọc Tảo / Nguyễn Tú Liên: "Hả?"

“Con định dùng một phần trong số đó để trả các khoản học phí ở trường trung học Nghệ Thuật.” Trần Gia Ngư chậm rãi nói, “Phần còn lại để mẹ giữ cho an toàn.”

Trần Ngọc Tảo sửng sốt: "Cái gì... cái gì mà học phí ở trường trung học Nghệ thuật?"

“Không phải giáo viên chủ nhiệm lớp đã đề nghị với em thử chuyển sang học nghệ thuật sau khi thi vào cấp ba để sau này thi vào mấy trường mỹ thuật dễ hơn hay sao?”