Con Gái Yêu Của Ác Ma

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mục đích của người đàn ông đó khi nhận nuôi dưỡng cô là để trả thù, nhưng anh lại luôn che chở, bảo vệ cho cô gái mảnh mai này, có đêm suýt chút nữa anh đã lấy đi đời con gá …
Xem Thêm

“Không bao giờ không quan tâm em?”. Cô lại hỏi.

“Sẽ không!”. Lần này khẳng định.

“Trời ơi! Em còn tưởng anh là tên đần độn sẽ không bao giờ nói”. Tảng đá trong lòng rơi xuống cô vừa khóc vừa cười nhào vào lòng Thượng Quan Lệ. Cô vịn cổ anh, hai chân vòng chắc lấy hông anh “chụt chụt chut” hôn lên môi mỏng.

Anh chính là người thân của cô, ngực của anh chính là nhà của cô (=”=)

“Đời này kiếp này anh sẽ không để em thoát khỏi anh, em là người của anh”. Thượng Quan Lệ nắm chặt eo nhỏ của cô, nói nhỏ bên môi. Thì ra nếu bỏ thù hận sang một bên, anh lại khát vọng có được cô như vậy.

[ bỏ qua n từ]

Nằm trong lòng Thượng Quan Lệ cô an tâm ngủ, mệt mỏi không làm gì được, nhưng môi mỏng đã cong lên.

Rốt cuộc thì cô đã biết những người phụ nữ kia “Không được” cái gì.
Chương 9
Cô vừa mới ngủ được một xíu thì bị một lực đạo nhẹ nhàng lay tỉnh

“Hả?”. Cô vừa tỉnh vừa mê, buồn ngủ dụi mắt, không rõ ràng tình huống.

Môi mỏng rơi xuống trên trán, anh hôn cô một cái.

“Anh làm em mệt chết rồi hả?”. Anh nhìn cô, trong con ngươi đen không còn sự giãy giụa mà tràn đầy cảm xúc và sự yêu thương với cô.

Nụ hôn kia làm cho cô tỉnh táo lại, cô nhớ lại mọi việc, mặt đỏ bừng. Cô lắc lắc đầu, đôi tay giữ chặt cái chăn đang đắp trên thân thể mềm mại, không dám nhìn anh.

“Sau khi trở về sẽ để em nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta rời khỏi đây trước”. Anh hôn cô sau đó đứng dậy mặc quần áo vào.

Hỏa Nhã Hoan vọt vào trong phòng tắm xử lý mọi việc trong thời gian ngắn nhất. Sau khi cô ra khỏi phòng tắm đi thẳng đến cạnh anh, không nhìn lễ phục kết hôn một lần.

“Chúng ta về nhà đi!”. Cô mỉm cười, đôi mắt lóe ra ánh sáng vui mừng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay của anh.

“Không, trước khi trở về còn có việc phải xử lý”. Thượng Quan Lệ mân môi, cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen như đang suy nghĩ. “Anh muốn đi gặp Ngụy Phương, chấm dứt mọi chuyện”.

“Em đi với anh”. Cô muốn đi cạnh anh, vĩnh viễn vĩnh viễn.

Anh gật đầu không nói nhiều nhưng trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Anh biết cô nghĩ gì cũng nghĩ cho anh trước tiên, trái tim của anh tràn ngập sự dịu dàng và ngọt ngào của cô hòa tan sự nghiêm nghị lạnh lùng nhiều năm.

Trên hành lang có một người đàn ông anh tuấn cao lớn tóc vàng ngồi ngậm điếu thuốc, vẻ mặt nhàm chán.

Thần Du thấy cánh cửa được mở ra vội vàng ném điếu thuốc nhìn ông chủ, quan sát một lúc thì thở phào một hơi.

Tốt rồi, xem ra mọi chuyện đều thỏa đáng rồi. Chỉ cần nhìn thấy Nhã Hoan vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ là biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì rồi. Chắc chắn là lão đại anh minh thần võ đã bị Nhã Hoan ăn sạch rồi.

“Mình đã nói rồi chính mình ăn còn không xong làm gì còn có thể để cho người khác ăn? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?”. Thần Du lầu bầu sau đó nhận được một ánh mắc sắc như dao.

Anh rụt cổ lại, uất ức trốn vào góc tường oán trách lão đại hẹp hòi, nói đùa một xíu đã bị trừng mắt rồi!

“Có thể đi chưa nào?”. Định Duê dắt tiểu Dụ thở hổn hển đi đến, hai bé cũng ăn mặc rất đẹp. Vì hai đứa tuổi còn nhỏ nên bị kéo đến làm hoa đồng.

“Nhưng mà tiểu Dụ còn chưa ăn xong”. Bé mới ăn được món nguội, đằng kia còn một bàn lớn thức ăn nhưng mà Duệ Duệ không cho bé ăn. Cũng may bé nhanh tay cầm được một con tôm hùm lớn trước khi đi.

“Còn ăn à? Chúng ta chuẩn bị chạy thôi!”. Định Duệ bé bé lên đi sau lưng Thần Du, xếp hàng chuẩn bị chạy.

“Vì sao chúng ta phải chạy?”. Tiểu Dụ ôm con tôm hùm lớn nói chuyện, nhưng mà con tôm hùm đó rất to, bé cầm rất khó khăn.

“Bởi vì ông chủ đến giành cô dâu”. Cô dâu không ở lại, bọn họ là người nhà của cô dâu làm sao có thể ở lại được.

“Tại sao lại muốn giành?”. Tiểu Dụ vừa hỏi vừa cắn đầu con tôm.

“Bởi vì anh ấy muốn làm chú rể của chị Nhã Hoan”.

“A, không phải anh ấy là cha của chị Nhã Hoan sao?”.

“Đó là cha nuôi không phải là cha đẻ”.

“Giống như chúng ta sao?”. Bé cũng được cha mẹ nhận nuôi.

“Đúng thế, giống chúng ta”. Định Duệ hôn lên trán bé. Tiểu Dụ của nó càng lúc càng thông minh.

“Ông chủ bảo vệ chị Nhã Hoan, đợi chị ấy lớn lên”.

“Ừm, cũng giống như Duệ Duệ đợi em lớn lên”. Bé ôm con tôm hùm cười rực rỡ.

Hai tiểu quỷ líu ríu nói chuyện ở bên làm Hỏa Nhã Hoan đỏ bừng mặt, bị hai đứa nhỏ nói thật xấu hổ, cũng không thể ngăn hai đứa nhỏ nói chuyện rất ngây thơ nhưng lại trúng tim đen.

A, cô chỉ muốn gạt Thượng Quan Lệ về tay không ngờ lại tạo thành gương xấu cho bọn nhỏ, làm sao có thể nói chuyện với cha mẹ bọn nó bây giờ?

“Ngụy Phương đang ở đâu?”. Thượng Quan Lệ trầm giọng hỏi, không để ý đến bọn nhỏ.

“Đang nghỉ ngơi ở tầng dưới, thân thể của ông ta rất yếu, không thể tham gia tiệc rượu”. Thần Du trả lời, bước chân đi về phía trước, cảnh giới xung quanh.

Tiệc cưới của tập đoàn Ngụy Phương mời không ít nhân vật có phân lượng. Anh ta vừa nhìn vài lần phát hiện có vài người rất kì lạ, nhìn bước đi và thần thái nhất định không phải là thương nhân bình thường. Anh ta tò mò nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người rất tuấn tú.

Người đàn ông kia thân hình cao lớn, khí chất vừa thần bí vừa cao quý, một đôi mắt màu lam. Dù có đứng trong biển người nhưng cũng rất dễ dàng để nhận ra.

“Lão đại, anh áp chế xuống, hôm nay Blackjack ngồi bên tập đoàn Ngụy Phương”. Thần Du nhắc nhở.

Con mắt nhíu lại, suy tư, còn Hỏa Nhã Hoan thì run lên.

“Đừng sợ”. Anh ôm lấy cô, nghĩ rằng cô đang sợ hãi.

“Em —— không ——”. Cô ấp a ấp úng, nâng mắt nhìn trái nhìn phải một chút. Không phải là cô sợ mà là cô đang chột dạ.

“Trước tiên chúng ta đi giải quyết Ngụy Phương trước, sau đó sẽ đi tìm Blackjack”. Anh từ từ nói.

Mị Nhi làm loạn nhiều lần quấy nhiễu việc buôn bán của Flores, anh không quản lý được em gái cũng có phần áy náy với bọn họ. Nhưng mà Blackjack lại nổ súng làm Tiểu Hoan bị thương, chuyện này anh không thể bỏ qua được.

Hai người đàn ông kéo Hỏa Nhã Hoan chạy tới phòng nghỉ của Ngụy Phương, không ai để ý sắc mặt trắng bệch của Hỏa Nhã Hoan, mồ hôi chảy ròng ròng, chưa hất tay Thượng Quan Lệ chạy trốn thôi.

Cô không sợ nhìn thấy Ngụy Phương, cũng không sợ gặp Blackjack. Cô chỉ sợ lúc Thượng Quan Lệ và Blackjack đối mặt nhau thôi. Hu hu, một lúc nữa sự việc sẽ bại lộ rồi, làm sao bây giờ.

Trong phòng ngủ âm u vang lên tiếng ho khan rất kịch liệt giống như muốn ho cả phổi ra.

Ngụy Phương nằm trên ghế há mồm thở, khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ nhìn thấy đôi amwts vẫn lóe sáng. Người này độc ác nhưng dần dần cũng trở thành một bệnh nhân già nua. Hắn ta đã làm rất nhiều việc xấu xa nên bây giờ ngủ cũng không được ngủ tốt.

Người càng già càng sợ chết, mà người làm nhiều việc ác thì lại sợ chết rất thảm.

“Nước”. Hắn ta khàn giọng nói.

Đứa con độc nhất của hắn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, trong đầu của nó chỉ có hình ảnh của cô dâu xinh đẹp, còn y tá thì sợ tính tình cổ quái của hắn nên chả ai để ý đến hắn, ngay cả một chén nước cũng không có.

Một ly nước ấm áp được đưa đến, hắn ta cầm cốc nước chậm rãi uống.

“Tại sao động tác lại chậm như vậy?”. Uống xong hắn oán giận nói, giọng nói chanh chua, đôi mắt chậm rãi mở ra. “Tại sao lại là con?”. Cô gái xinh đẹp yếu điệu trước mắt làm hắn ta sững sờ. Người đưa cốc nước ấm cho hắn ta không phải đứa con độc nhất cũng không phải cô y tá mà là Hỏa Nhã Hoan.

“Không phải là con nên ở trên tiệc cưới sao?”. Ngụy Phương kinh ngạc hỏi, giọng điệu rất lễ phép, không dám đắc tội với cô. Đối với hắn mà nói thì Hỏa Nhã Hoan chính là thần tài.

“Tiệc cưới bị hủy bỏ”. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, để cốc nước xuống, nhìn chằm chằm vào ông lão. Mặc dù có quan hệ máu mủ nhưng nhìn ông ta cô không có hảo cảm được.

Bình Luận (1)

  1. user
    A Nghêu (2 tuần trước) Trả Lời

    Ôi, truyện hay và cute dữ thần luôn á trời

Thêm Bình Luận