Rồi ngày thực hiện chính sách giãn dân cũng tới Huệ Vân thở phào nhẹ nhõm. Tuy bây giờ Huệ Vân chỉ là đứa trẻ 6 tuổi nhưng lời nói của cô đã có lực tác động đến bố mẹ nhất là sau khi chuyến đi bán thuốc đầu tiên thuận lợi đến không tưởng. Lần này có tên trong danh sách giãn dân là nhà bác Quân, Huệ Vân biết nhà bác hai không muốn chuyển. Chờ bác nói không muốn chuyển trước rồi Huệ Vân khuyên bố mẹ chuyển ra khu giãn dân.
Mảnh đất gia đình ông Mẫn đang ở và cả mảnh vườn được chia ông giao hết cho ông Cần, ông chỉ xin chặt một bụi tre để làm căn nhà tạm trên mảnh đất mới nhận. Ông nghĩ đơn giản lắm, vì sợ bản thân ốm yếu sợ sau này không có cơ hội báo hiếu mẹ nên ông không lấy bất cứ thứ gì. Ông Quân thì không nghĩ vậy, chỉ cốt vơ được cái gì thì vơ sạch, thấy ông Cần không định thu lại mảnh đất và mảnh vườn thế là ông Quân nhận hết về mình và nói để giữ phần cho chú út. Ông Cần cũng lười quản nên kệ ông Quân muốn làm gì thì làm. Ông Mẫn quyết định ngả tre chọn những cây nhỏ để dựng tạm nhà còn cây to đẹp thả ao ngâm chờ đủ ngày thì xây nhà kiên cố. Căn nhà tạm dưới sự giúp sức của mọi người chỉ mất ba ngày đã dựng xong. Vách nhà được đan phên tre, buộc rơm rồi trát bùn ra ngoài; mái nhà được lợp bằng phên rơm chồng lên nhau. Cẳng nhà tạm này cũng miễn cưỡng ở được vài năm.
Đến khi chuyển đồ đạc Huệ Vân mới được nhìn thấy căn nhà mới, cô nhóc vui vẻ nhón chân chạy khắp nơi. Cạnh nhà có ao nhỏ thông với kênh thủy lợi nổi (đáy kênh xây cao hơn bề mặt ruộng 1m, kênh sâu một mét). "Sao bố mẹ không mang tre ra ao này ngâm? Ngâm ao trong khu nhà cũ với tính của bác Quân kiểu gì cũng có chuyện" _ Huệ Vân thoáng nghĩ. Vườn khá rộng, Huệ Vân bắt đầu có lên kế hoạch trồng cây ăn quả, cây thuốc. Theo chỉ đạo của Trương Cần, từ xây nhà tạm cho đến chuyển nhà mọi người chỉ làm hộ đến bữa ai về nhà nấy ăn cơm. Để bố mẹ dọn dẹp, còn Huệ Vân thì quấn lấy gian bếp, nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm chiều, đây là bữa cơm đầu tiên của nhà mới cô nhóc biết buổi tối bố sẽ mời bà nội với nhà hai bác ra ăn cơm.
Bác dâu cả nói với bác dâu hai bằng giọng khinh khỉnh: "Thôi ở nhà mà ăn thím à! Chứ ra nhà nó mất công về nhà ăn thêm". Vậy là hai bác dâu bảo nhau không ra, chỉ có bà nội, bác Cần dẫn theo Ngọc Hiên, bác Quân dẫn theo Trương Thành tham gia.
Dưới bàn tay chuẩn bị của Huệ Vân món ăn khá phong phú một đĩa gà luộc, trứng rán cuộn hành, ruột hến xào, canh ốc nấu chuối, ngọn rau lang xào tỏi. Cả nhà nhanh chóng ngồi vào mâm cơm, Trương Thành nhìn đĩa thịt gà mà nuốt nức bọt ừng ực nhưng hắn biết bố hắn chưa cho phép thì hắn cũng không dám ăn. Người động đũa đầu tiên là Ngọc Hiên, hắn gảy bới tung cả đĩa thịt gà rồi òa lên khóc. Huệ Vân lường trước được điều này khi nhìn thấy đĩa thịt gà bố chặt, nhưng không có nghĩ Ngọc Hiên lại phản ứng mạnh như vậy thậm chí còn đứng dậy dỗi không ăn.
Ngọc Hiên đi thẳng ra cổng. Đang ăn cơm rồi mà cháu dỗi bỏ về nghe chừng rất khó coi, bà Thanh cuống quýt chạy theo cháu dỗ dành, thì Trương Cần quát:
"Thím kệ nó, nó không ăn thì thôi, nó thích về cũng kệ nó, cho nó tự về một mình"
Đây là lần đầu tiên Trương Cần thấy quá mất mặt vì đứa con gái út này, bình thường quá nuông chiều đứa nhỏ này thành ra nó mới cư xử như vậy.
Huệ Vân chạy lại kéo tay rồi nói nhỏ vào tai mẹ
"Mẹ không cần đuổi theo, Ngọc Hiên đòi ăn đùi gà".
Nghe con gái nói vậy bà Thanh nhảy dựng lên, sao con gái lại nhìn ra điều này trong khi Hiên không nói ra. Ra sân không thấy Hiên, nghĩ cháu về rồi nên bà Thanh không đuổi theo nữa định bụng lát gói lại ít đồ cho bác Cả mang về.
Bữa cơm tối trôi qua ở nhà Huệ Vân mỗi người một tâm trạng, bà nội hi vọng những ngày tiếp theo nhà cậu con trai thứ ba sẽ trôi qua tốt đẹp. Bản thân bà nội đã già cũng không làm được gì nhiều giúp Trương Mẫn, bà rất thương con trai nhưng cũng bất lực. Trương Cần thì trọng sỹ diện nên khi cô con gái út Ngọc Hiên gây chuyện thấy trong lòng khó chịu và có chút oán trách người chặt gà khiến ông mất mặt. Trương Quân không nghĩ tối nay được ăn thịt gà, hồi sáng chuyển nhà giúp em trai ông mới thấy nhà em trai lại có nhiều gà vậy. Thậm chí còn không biết nhà em trai nuôi gà từ bao giờ, khi chuyển chuồng gà ông thầm nghĩ "giá như nhà mình cũng có đàn gà như thế này". Trương Thành thì khỏi phải bàn, hắn ăn như hổ đói mặc kệ ngay lúc này trời có sập thì hắn cũng chả bận tâm.
Ngọc Hiên bị tất cả mọi người bỏ qua không đoái hoài gì đến, thoáng nhìn ra cổng lâu lâu hắn vẫn ngó vào trong này. Huệ Vân biết nhưng cô nhóc mặc kệ, lúc trước cô bị ăn không ít thiệt thòi với cô chị họ hay hờn dỗi này nên mặc kệ là cách xử lý tốt nhất. Sau mấy lần nhìn vào không thấy ai nói gì đến mình nữa, bụng hì đánh trống liên hồi Ngọc Hiên dậm hai chân phát ra tiếng động để lôi kéo sự chú ý của mọi người. Huệ Vân thấy cô chị họ này tuổi còn nhỏ mà ranh mãnh thảo nào kiếp trước ăn không ít khổ. Trải qua hai kiếp cô cũng không muốn so đo với trẻ con, nhưng không dung túng bởi kiếp trước Ngọc Hiên phải chịu cảnh gia đình tan đàn xẻ nghé. Bản chất của cô nhóc này không xấu nhưng do được nuông chiều, Huệ Vân muốn giúp Ngọc Hiên không xa vào vết xe đổ kiếp trước. Lại thêm một việc nữa Huệ Vân muốn làm, đôi vai lại gánh thêm một phần trách nhiệm.