Chương 10: Lạt Mềm Buộc Chặt

Cậu thanh niên thấy cô gái nhìn mình đến ngây người bèn lên tiếng gọi:

“Này cậu gì ơi!”

Huệ Vân bị tiếng gọi kéo lại với thực tại, cô đang bị người bạn tốt nhất của mình nhìn không chớp mắt và trông chờ câu trả lời của mình. Vân lấy lại bình tĩnh rồi bày ra bộ mặt háo sắc nói:

“Đương nhiên là không biết nhưng bây giờ biết có được không anh bạn đẹp trai?”

Nói xong Huệ Vân tiến lại gần khoác vai cậu ta lôi đi. Cậu thanh niên bị hành động của Huệ Vân dọa sợ ngay lập tức gỡ tay Huệ Vân đang đặt trên vai mình ra mà chạy mất tăm. Thật sự lúc cô gái này gảy đàn cả người cô ấy toát lên một khí chất bất phàm, toàn thân dường như được bao bọc bởi ánh hào quang khiến người nào nhìn vào cũng thấy chói mắt. So với bộ dạng háo sắc hiện tại khiến cậu bấn loạn vô cùng. Cậu thật sự rất muốn biết đâu mới là con người thật của cô gái này. Đang chạy trối chết nhưng cậu thanh niên chợt dừng lại lẩm bẩm:

“Mình cứ chạy như thế này thì làm sao mà biết được điều mình muốn biết ?”

Cậu ta ngoảnh lại phía sau thì thấy cô gái đó đang thong dong bình tĩnh bước đi từng bước ngược lại với hướng đi của cậu, khác hẳn bộ dạng háo sắc vừa rồi . Dường như có điều gì đó thôi thúc khiến cậu thanh niên quay lại bước đi theo sau cô gái. Đứng một lát ở điểm chờ xe buýt cô gái lên xe, cậu thanh niên không hiểu nổi vì sao chân cậu không còn nghe theo cậu điều khiển nữa mà cũng bước theo lên xe.

Trong lòng Huệ Vân vô cùng vui vẻ, không ngờ cậu ấy vẫn nhát như vậy. Biết mình vô duyên khi nhìn cậu ấy không trước mắt nên đành để cậu ấy bị dọa một chút. Chả nhẽ cô lại trả lời rằng: Có, tớ có biết cậu, tớ là người sống hai kiếp không những biết cậu mà chúng ta từng là đôi bạn rất tốt của nhau, kiếp này nhất định tớ sẽ không nợ cậu nữa. Nếu mà nói như vậy thì cậu ta có khéo còn sợ mình hơn, cậu ta còn nghĩ rằng mình bị điên.

Xuống khỏi xe buýt, cậu thanh niên thấy Huệ Vân đi thẳng vào trong cổng trường đại học C, cậu thanh niên lúc này mới ngẩn người ra, không ngờ là sinh viên đại học vậy mà mình cứ tưởng chỉ là học sinh trung học phổ thông mà thôi. Đến đây cậu thanh niên không đi theo nữa mà chờ xe quay trở lại về nhà, trong lòng không còn nghĩ ngợi gì nhiều đến cô gái gảy cổ tranh kia nữa.

Về đến kí túc xá Vân tắm rửa xong rồi lên giường nằm, cô nàng chưa ngủ ngay mà cánh tay đặt lên trán mắt khẽ nhắm lại suy nghĩ về việc hôm nay. Vân không ngờ lại được gặp Tùng Anh sớm như vậy, cách đùa cợt của mình lại khiến cậu ấy hoảng sợ mà bỏ chạy mất dép. Vậy nên thời gian tới mình lại phải nghĩ cách tiếp cận lại với cậu bạn của mình. Dù sao thì nhà cậu ấy cũng gần phố đi bộ nên không khó để tạo ra tình huống tình cờ. Nghĩ xong thì hơi thở của Huệ Vân cũng trở lên đều đều và cô nhóc đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Trở lại lớp học, tên khốn Lý Bảo Long rất muốn tiếp cận kết bạn với Huệ Vân, mặc dù bây giờ hắn ta chưa có sinh sự gì nhưng Huệ Vân tin rằng chó thì không thay đổi được thói ăn phân. Đời nào Vân lại để cho tên khốn đó có cơ hội làm hại mình lần nữa chứ. Trước khi chưa đủ thực lực để phòng vệ thì Vân chỉ còn một cách duy nhất là tận lực tránh xa hắn ta ra, vì sợ một khi bản thân lơ là sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.



Trước kia Huệ Vân ra sức học cũng chỉ ở mức khá, bây giờ Huệ Vân gần như không phải học mà vị trí số một của khoá luôn là của mình, mặc dù khoá học toàn là những đứa học sinh không đậu nổi trung học nhưng như vậy với Vân cũng đã là một thành tựu rất lớn rồi, tự nhiên cái cảm giác được trở thành học bá nó thật nâng nâng khó tả.

Về phần Lý Bảo Long thấy Vân cố tình né tránh mình thì luôn tự hỏi bản thân đã đắc tội gì với cô bạn này không? Vân không những né tránh mình mà trong ánh mắt của cô bạn này còn chứa đầy sự chán ghét. Cậu ta nghĩ rằng do Vân là một nữ sinh xuất sắc nên có phần kiêu ngạo, thậm chí còn rằng Vân không thèm để mình vào mắt bởi vì cô bạn này đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt khi thấy mình là một tên con trai thành phố, lại là con nhà có điều kiện. Nghĩ vậy cậu ta bám Vân còn dai hơn đỉa, đang không biết phải làm như thế nào mới cắt được con đỉa đói mang tên Lý Bảo Long thì cơ hội chợt đến.

Hôm nay là ngày Quốc tế phụ nữ 8/3, lớp có tổ chức các bạn nữ trong lớp đây là cách mà các bạn nam hiện sự quan tâm đến các bạn nữ trong lớp. Sau một hồi phát biểu ý kiến tôn vinh phái yếu thì đến lúc hấp dẫn nhất là màn tặng quà. Lớp có sáu mươi người mà chỉ có mười bạn nữ như vậy cứ một bạn nữ sẽ nhận được một món quà của năm bạn nam để đảm bảo các bạn nữ đều được nhận đủ năm món quà thì lớp tổ chức bốc thăm.

Thực sự cũng không thích thú mấy cái trò này nhưng mình làm bí thư lớp lên không thể không có mặt được. Long coi đây là cơ hội tiếp cận với Vân nên lợi dụng việc mình là người chuẩn bị phiếu đã tự chuẩn bị cho mình một phiếu có tên Vân. Long chuẩn bị từ trước một bó hoa hồng to tướng đỏ rực, cậu ta muốn bằng cách này để Vân có ấn tượng tốt hơn với mình. Vậy mà đến lượt Vân nhận quà cô bạn đang rất vui vẻ cười rất tươi khi thấy người tặng quà cuối cùng là Long thì sắc mặt Vân tái đi, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục lại nét lạnh lùng.

Thay đổi trên khuôn mặt của cô ấy Long đều nhìn thấy hết, trong lòng cậu ta bốc hỏa nhưng ngoài mặt vẫn bình thản. Mặc dù không muốn nhận nhưng Vân vẫn phải cố mỉm cười một cái để đón nhận bó hoa của Long.Sau đó là lớp tổ chức liên hoan ăn uống, Vân kiếm cớ từ chối rồi rời đi trước. Trong khi mọi người đang bàn tán ăn cái gì ở đâu thì Vân ôm theo một đống đồ lỉnh kỉnh dời khỏi lớp.

Khi nhìn thấy bó hoa to kềnh của Long tặng trên mặt hiện rõ ràng vẻ chán ghét, Huệ Vân muốn vất đi ngay lập tức nhưng trong lòng phải cố nhẫn nhịn. Nếu như bây giờ Huệ Vân có hành động làm tên khốn này mất mặt trước lớp e rằng mất nhiều hơn được. Mặc dù lúc này cậu ta chỉ là nam sinh mười năm tuổi, nhưng ai mà biết được vì tài có đợi tuổi đâu, thận trọng vẫn là trên hết. Toà nhà này mười một tầng, lớp học ở tầng thứ tư, Vân ngại vào thang máy vì nhìn cái bó hoa to này quá chói mắt.

Huệ Vân vòng qua hành lang đi cầu thang bộ xuống, xuống đến tầng ba ngó trước ngó sau không thấy ai nên Vân ném luôn bó hoa vào cửa vứt rác chỗ cầu thang. Lúc Vân ra khỏi lớp thì Long cũng nối gót theo sau vừa hay nhìn thấy một màn này trong lòng vô cùng tức tối vội vàng chạy đến trước mặt Vân chặn lại hỏi cho ra nhẽ.

“Cậu ghét tớ vậy sao?”

“Sao tự nhiên cậu lại hỏi như vậy?”

Vân không trả lời mà ấp úng hỏi lại. Đây cũng chỉ là hành động tức giận bình thường của trẻ con thôi mà khiến Vân phải chột dạ.



“Cậu mau trả lời tớ đi, cậu rất ghét tớ phải không?”

Hai mắt của Long đỏ ngầu lên như thể muốn nuốt sống Vân vậy. Sau giây phút chột dạ Vân nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi bình thản nói:

“Tôi với ai cũng vậy không ghét không vồ vập, chỉ là do cư xử không khéo nên cậu nghĩ nhiều rồi.”

Huệ Vân nói một đằng nhưng trong lòng thầm chửi một nẻo. . Vậy mà cái tên khốn Lý Bảo Long này vẫn chưa chịu buông tha:

“Cậu nói láo! Vậy tại sao cậu lại ném bó hoa của tôi đi một cách không thương tiếc?”

Huệ Vân thực sự nổi đóa:

“Chả nhẽ tôi lại phải nâng niu nó như báu vật à? Xin lỗi nó không ăn được mà tôi lại thuộc tuýp người thực tế thực dụng nên không làm được.”

Nhìn thấy Huệ Vân nổi giận khiến Lý Bảo Long không khỏi ngẩn người, Huệ Vân chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục gằn từng từ:

“Bản chất của tôi là như vậy đấy, cậu cút xa tôi ra một chút, đừng có giống như đỉa đói ấy, bám mãi không buông.”

Nói xong Huệ Vân quay người đi về phía thang máy, mặc kệ Lý Bảo Long vẫn còn ngây ngốc ở cầu thang bộ. Quả thật ánh mắt Huệ Vân hôm nay thật sự dọa sợ người , Lý Bảo Long thấy nó giống như cái kiểu hắn là người thiếu nợ Huệ Vân vậy, khác hẳn với bộ dạng thẳng thắn chân thành thường ngày. Chứ không hề giống với kiểu cô ấy là người thực dụng như cô ấy nói. Hoặc cũng có khi cũng giống như hắn ta suy nghĩ Vân cố tình làm vậy là để có thể trở thành lạt mềm.

Huệ Vân mà biết Lý Bảo Long nghĩ mình là lạt thì không biết cô nhóc này sẽ có biểu tình gì nhỉ?