Chương 10

Ban đêm, Lý Ý Kỳ ở trên giường lăn qua lộn lại, khó ngủ, trong óc tất cả đều là bóng dáng của tiểu cô nương.

Hôm nay thu hoạch được quá nhiều kinh hỉ, lời nói hắn vô số lần muốn nói ra nhưng cuối cùng lại hậm hực thu hồi trong một tháng nay, hôm nay rốt cuộc cũng nói ra được. Kỳ thật hắn cũng rất sợ, sợ sau khi chính mình đâm thủng tầng giấy này, hai người sẽ bởi vậy mà trở thành người lạ, nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới, nguyên lai trong lòng tiểu cô nương cũng có hắn.

Lý Ý Kỳ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ một vòng minh nguyệt, không biết như thế nào liền nghĩ tới cảnh đẹp dưới váy Lê Thu sáng nay… côn ŧᏂịŧ dưới thân lập tức không nghe lời mà dựng lên, nam nhân thô suyễn, tay không chịu khống chế đưa vào trong quần ngủ, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng…

Không được không được. Nam nhân vội vàng thu hồi tay.

Ở trong lòng Lý Ý Kỳ, Lê Thu giờ đã là người của hắn, tự nhiên hắn cũng thuộc về Lê Thu. Nam nhân nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, cảm thấy chính mình sau này không nên phát tiết như vậy, chuyện thân mật như vậy, tự nhiên nên làm cùng cô nương mình âu yếm…

Không biết chân A Thu hiện tại thế nào rồi… Nam nhân bực bội mà trở mình, trong lòng nhớ nàng, lo lắng cho nàng. Càng nghĩ dươиɠ ѵậŧ dưới thân lại càng sưng.

Không được, ta phải trông thấy nàng!

Mới vừa toát ra ý niệm này, Lý Ý Kỳ liền lưu loát mà xoay người đứng lên, mặc thêm quần, phủ thêm áo, liền rón ra rón rén mà chuồn ra khỏi nhà…

Bên kia, Lê Thu cũng chậm chạp không có đi vào giấc ngủ, tuy đã nhắm hai mắt, nhưng lông mi khẽ run lại bộc lộ tất cả tâm sự của chủ nhân…

Lê Thu suốt mười tám năm nay chưa bao giờ đối với nam nhân nào động tâm qua, mà nàng mới ở nông thôn ngắn ngủn có một tháng, không biết khi nào liền bị Lý Ý Kỳ trộm đi trái tim. Nàng bắt đầu từ khi nào thì thích hắn? Lê Thu tự hỏi chính mình, có lẽ là lúc mới gặp, khi bàn tay to hữu lực của hắn ôm eo nàng,…

Lại nghĩ tới chuyện phát sinh hôm nay, lúc nam nhân một lần lại một lần bộc bạch tâm sự của hắn, một tiếng lại một tiếng mà nói thích mình, giờ phút này trong lòng như trộn lẫn mật ong, ngọt đến không được. Trên đời này không có chuyện nào so với chuyện tình lang thổ lộ đối với mình càng thêm tốt đẹp…

Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt trở mình, trộm mở to mở to hai mắt, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cửa sổ hiện lên thân ảnh nam nhân mình tâm tâm niệm niệm. Nữ hài nhi âm thầm phun tào chính mình: Sao lại nhớ hắn như vậy, nằm mơ cũng muốn gặp hắn.

Thẳng đến khi, bóng hình ở cửa sổ nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Thu”, nàng mới xoa xoa hai tròng mắt, cảnh này thế nhưng không phải mộng, càng không phải ảo giác. Hắn xác xác thật thật xuất hiện ở trước mặt mình!

Lý Ý Kỳ nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nữ hài, bất đắc dĩ mà cười cười, thân hình mạnh mẽ từ cửa sổ phiên vào, bước nhanh đi đến trước giường, xoa xoa đầu nàng:

“Như thế nào còn chưa ngủ?”

Lê Thu nhìn nam nhân đang mỉm cười, lúc này mới chân chính xác định hắn tồn tại, khuôn mặt nhỏ ấm áp tham luyến mà ở trong lòng bàn tay hơi hơi thô ráp của hắn vuốt ve:

“ n… Ngủ không được.”

Sau đó liền nâng tay phủng lấy gương mặt hơi lạnh của nam nhân, hỏi: “Đã trễ thế này rồi, sao huynh lại tới đây?”

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân càng thêm ôn nhu, cúi đầu hôn lên trán nàng:

“Quá nhớ muội, ngủ không được, liền nghĩ lại đây nhìn muội một cái liền đi.” Ánh mắt sáng như sao trời của Lý Ý Kỳ đối diện với ánh mắt nàng

“Không nghĩ tới, A Thu cũng nhớ ta đến ngủ không được.”

Lê Thu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẩu thị tâm phi nói:

“Mới không có đâu…”

Nam nhân nhấp miệng cười khẽ, cũng không ép nàng thừa nhận, hắn biết cô nương nhà mình rất dễ xấu hổ, rất nhiều chuyện chỉ cần trong lòng rõ ràng là được.

“Đúng rồi, chân muội còn đau không?”

Nữ hài nghe câu hỏi đầy quan tâm của nam nhân, trong lòng ấm áp, đem chân nhỏ trong chăn duỗi ra: “Bà ngoại đã thoa thuốc cho ta, hiện tại chỉ cần không chạm vào thì sẽ không đau…”

Lý Ý Kỳ thương tiếc nâng chân nàng, cúi đầu cẩn thận hôn lên, Lê Thu có chút thẹn thùng muốn rút chân về, nhưng rốt cuộc không lay chuyển được sự kiên trì của nam nhân, liền tùy hắn.

“Sau này ta không cho phép muội bị thương nữa, có chuyện gì chỉ cần nói cho ta là được, đừng lỗ mãng đi ra ngoài!”

“ n…” Lê Thu đem đầu vùi vào trong ngực nam nhân, nghe lời gật đầu.

“A Thu…” Lý Ý Kỳ vỗ về lưng nàng, khàn giọng mở miệng: “Ta muốn hôn muội.”

Dứt lời liền nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt của nữ hài, như là đối đãi trân bảo. Nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của Lê Thu, theo bản năng mà lăn lăn cổ họng, đối với môi đỏ kiều nộn ngày đêm thương nhớ, hôn xuống…

Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cánh môi nhỏ xinh, ngay sau đó liền gấp không chờ nổi mà tiến vào trong miệng nàng. Lê Thu "hừ" lên một tiếng liền mềm xuống ở trong lòng ngực nam nhân, mặc hắn đòi lấy.

Lý Ý Kỳ như là lữ nhân khát nước lâu ngày, mà Lê Thu chính là ốc đảo có nguồn nước sung túc … Nam nhân câu lấy đầu lưỡi nữ hài, một chút lại một chút ôn nhu mυ"ŧ vào, bàn tay to nóng bỏng xuyên qua áo ngủ mỏng manh, nhẹ nhàng nắm lấy một bên vυ".

“Không cần, Ý Kỳ ca ca…” Nữ hài trong lòng ngực hơi hơi giãy giụa muốn hắn dừng lại, nhưng lại chỉ làm nam nhân tăng lên du͙© vọиɠ.