Chương 9

Nam nhân nắm thật chặt hai tay: “Vậy… Vậy muội có thích hắn ta không?”

“Huynh nghĩ cái gì thế! Nếu ta thích hắn ta thì còn tới chỗ này làm gì, đã sớm vui vẻ mà gả cho hắn ta rồi.”

Lý Ý Kỳ tuy rằng đã dự đoán được đáp án, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra thì vẫn vô cùng sảng khoái: “Ừm, ta biết rồi.”

“Ta nghe cha mẹ nói, muội ở trong thành đọc sách nhiều năm, vậy ở trường học có thích nam hài tử nào không?” Nam nhân dứt khoát đem mấy thứ trong lòng hỏi ra thành lời, khó có được cơ hội này.

“Phụt ——” Lê Thu cười ra tiếng, “Cha mẹ huynh không nói cho huynh là ta từ nhỏ đã học ở trường của nữ tử sao? Ý Kỳ ca ca, hôm nay sao huynh lại kỳ kỳ quái quái như vậy?”

Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không khống chế được mà cong khóe môi: “A Thu…”

“Hả?”

“Muội biết biện pháp trốn tránh tốt nhất để tránh Chu nhị thiếu gia là gì không?”

Nam nhân không đợi nàng trả lời đã nói:

“Tính ra, đây là lần thứ hai ta cứu muội rồi nhỉ, A Thu?”

“Ừm… Xem như vậy đi…” Lê Thu lúng ta lúng túng mở miệng, có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn.

“Vậy ta cứu muội lần thứ ba được không?”

“Hả?”

“Biện pháp tốt nhất để tránh đi Chu thiếu gia chính là muội hãy nhanh chóng đính hôn với người khác, làm hắn ta hoàn toàn hết hy vọng, không dây dưa muội nữa.”

Lê Thu nhíu mày, tiêu hóa lời nói của nam nhân, cảm thấy đích xác có vài phần đạo lý.

“A Thu, ta thích muội.”

“A Thu, cùng ta đính hôn. Ta liền cứu muội ba lần, bất quá, ta muốn muội lấy thân báo đáp tới trả lại.”

***

Đảo mắt thái dương đã chậm rãi rơi xuống, rặng mây đỏ phía chân trời vô cùng đẹp đẽ, đẹp như khuôn mặt của Lê Thu giờ phút này.

Từ sau khi nghe thấy lời thổ lộ của Lý Ý Kỳ, nàng chính là như vậy. Kỳ thật, nữ hài đã sớm nhìn ra tâm tư của nam nhân đối với nàng, từ khi hắn ngày ngày lượn lờ ở xung quanh nhà nàng, nàng liền rõ ràng.

Chỉ là hắn chậm chạp không nói, nàng cũng không nói ra. Kỳ quái chính là, rõ ràng hai người đều chưa từng thổ lộ với nhau, lại là đem lần đầu tiên rung động trong cuộc đời mình dành cho đối phương, để cho tới bây giờ một người rễ tình đâm sâu, một người phương tâm ám hứa.

“A Thu, tới rồi…”

Tiếng nói ôn nhu trầm thấp của nam nhân đem thiếu nữ từ trong thẹn thùng lôi trở lại.

Nếu hắn có thể luôn cõng chính mình như vật thì thật tốt, Lê Thu lén lút nghĩ…

Lý Ý Kỳ tiểu tâm mà buông nàng xuống, nắm tay nàng: “Ta đưa muội vào.”

“Không được, ông ngoại bà ngoại nhìn thấy sẽ không tốt…” Nữ hài nhi liễm mắt, nhẹ nhàng rút tay về.

Nam nhân cũng không miễn cưỡng, nhìn nàng đỡ tường, chậm rãi đi vào nhà, “A Thu…”

Nữ hài nhi quay đầu lại, thấy hoàng hôn đánh vào trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, gió đêm thổi rối tóc hắn, trên người hắn chỉ có một chiếc áo mỏng, đôi tay cắm ở túi quần. Rõ ràng là trang điểm bình thường nhất, lại anh khí như vậy…

Lý Ý Kỳ đi qua đi, cúi đầu nhìn nàng: “A Thu, ta thích muội.”

Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn: “Ta đã biết… Ngốc tử…” Dứt lời, ở hắn khóe môi nhẹ nhàng hôn một cái.

Lý Ý Kỳ cảm thấy, hồn phách như là hưng phấn mà rời đi thể xác, ngơ ngác. Đợi khi lấy lại tinh thần, nữ hài đã đi vào nhà…

Hắn còn không phải là ngốc tử sao, thế nhưng làm tiểu cô nương hôn hắn trước. Chỉ là nụ hôn này quá đột nhiên, hắn còn chưa nếm ra mùi vị, liền đã biến mất. Không sợ, hắn còn rất nhiều thời gian.

Lý Ý Kỳ hừ tiểu khúc nhảy nhót trở về nhà, còn không có tiến vào nhà, đã bị nương hắn lao ra nắm lỗ tai đổ ập xuống thoá mạ một đốn: “Tên tiểu tử này, đã chạy đi đâu, ân? Thuyền nhà mình cũng không cần đúng không? Ngọc Dung đều tìm đến nhà, nói là trên sông không có ai!”

“Ai u.” Lý Ý Kỳ hô đau, “Nương, nương, nương, ngài mau buông tay, đau đau đau… Ta chỉ là lên núi chơi, không nghĩ tới ngủ quên dưới tàng cây…”

“Thiếu cho ta nói lung tung!”

Lưu Uyển Tú một chữ cũng không tin,

“Ngươi không nói liền tính. Nương hỏi ngươi, lần trước, chuyện nương nói là để Ngọc Dung gả cho ngươi, ngươi suy xét thế nào rồi? Bao lớn rồi, một chút ổn trọng cũng không có, nên tìm cái tức phụ quản ngươi.”

Lý Ý Kỳ nghe vậy liền lạnh mặt, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn về phía mẫu thân hắn:

“Nương, có chút lời nói ta chỉ nói một lần. Hôn sự của nhi tử, nhi tử tự có tính toán, cái gì Ngọc Dung, Kim Dung Lý Ý Kỳ ta coi thường, về sau đừng nhắc lại, cũng không biết cuối cùng làm ghê tởm ai.”

Đừng nói, từ khi nhi tử lớn, mỗi khi bà nhìn thấy nhi tử mặt lạnh, trong lòng đúng là có vài phần nhút nhát.

Nhìn bóng dáng rời đi của hắn, bà bất đắc dĩ mà thở dài: “Này chướng mắt, kia cũng chướng mắt. Sợ là tiên nữ trên bầu trời mới vào được trong mắt của hỗn tiểu tử ngươi! Ai…”

***