Chương 3: Xem mắt

Cố Hành một tay xách vali, một tay dắt Cố Duyên đi vào nhà.

Anh đẩy vali vào phòng giặt.

Bình thường, cuộc sống sinh hoạt của Cố Duyên đều do anh phụ trách, ngay cả đồ lót cũng do anh tự tay giặt.

Cố Duyên lại đè lại khóa kéo không chịu buông.

“Quần áo đều sạch cả, em tự giặt.”

Điều này thật nằm ngoài dự liệu của Cố Hành, không nghĩ tới, ra nước ngoài một chuyến, thật đúng là đã trưởng thành rồi.

Cố Duyên đương nhiên không phải vì nguyên nhân này, chỉ là trước khi đi, cô đã trộm lấy vài bộ quần áo bên người Cố Hành, hai cái qυầи ɭóŧ, bên trong còn có mấy món đồ chơi nhỏ.

Nếu bị Cố Hành nhìn thấy, không thể thiếu lại là một trận phiền toái.

Vì thế, Cố Hành xách vali lên phòng để quần áo trên tầng hai.

Cố Duyên kiên trì tự mình sắp xếp lại.

Cố Hành rất vui mừng, nhưng vẫn có chút không yên tâm.

“Thật không cần anh trai giúp em sao?”

“Có phiền không hả!”

Lại nói anh trai, Cố Duyên trừng mắt nhìn anh một cái.

“Anh đi chỗ khác đi!”

Vừa dứt lời, di động của Cố Hành vang lên.

Anh nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến.

“Vậy em tự sắp xếp lại đi, anh đi nhận điện thoại.”

Nói xong bèn xoay người rời khỏi phòng để quần áo.

Cố Duyên nhẹ nhàng thở ra. Cô mở vali, thật cẩn thận lấy ra một cái túi màu đen đặt ở dưới cùng.

Bên trong là hai cái qυầи ɭóŧ của Cố Hành cùng mấy món đồ chơi nhỏ.

Ở chính giữa tủ quần áo là nhiều hộc tủ bằng gỗ xếp chồng lên nhau, Cố Duyên không xác định khi nào anh gọi điện thoại xong, lúc nào sẽ quay trở về.

Động tác của cô nhanh chóng, giấu đồ chơi nhỏ vào một nơi an toàn, sau đó mở hộc để qυầи ɭóŧ. Kết quả, vừa mới mở ra liền phát hiện có gì đó không ổn.

Trong ngăn kéo chỉ còn lại qυầи ɭóŧ nam thuần một màu, tất cả của cô đều bị bỏ vào ngăn bên cạnh.

Được sắp xếp ngăn nắp, không có chút sai sót nào cả.

Cố Duyên nhìn, một cổ oán khí xông thẳng lên đầu.

Cô trực tiếp đem đống qυầи ɭóŧ nam ở tầng trên trộn chung loạn xị với tầng dưới mới coi như xong việc.

Sau một loạt động tác như vậy, lại đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.

Cho tới bây giờ Cố Hành nhận điện thoại đều là ở trước mặt cô, cho dù là chuyện liên quan đến công việc, cũng không tránh mặt cô, nhưng lần này lại muốn đi ra ngoài? Cố Duyên có dự cảm không tốt lắm.

Cố Hành bước ra ngoài phòng để quần áo, xác định Cố Duyên không thể nghe thấy, mới nhận điện thoại.

“Cố Hành, trước đó không phải đã hẹn tối nay đi ăn cùng Mộng Đình sao? Sao đột nhiên lại hủy?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô út

Cố Hành giải thích: “Xin lỗi cô, hôm nay Tiểu Duyên mới từ nước ngoài về, tối nay cháu cùng ăn cơm với em ấy.”

“Thì ra là vậy.”

Cô út biết tình cảm giữa anh và Cố Duyên tốt như thế nào, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, cũng là đã đồng cam cộng khổ.

Thế nhưng, Cố Hành đã 28, cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.

Mấy năm trước, cô út đã bắt đầu giúp anh sắp xếp chuyện xem mắt, Cố Hành luôn lấy sự nghiệp làm lá chắn, hiện giờ, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo, thật sự không còn lý do thoái thác.

“Cô nghe Mộng Đình nói, hai cháu đã biết nhau từ trước, cấp 2 và cấp 3 đều là bạn học cùng lớp, cơ hội tốt như vậy thì dù gì cháu cũng phải gặp mặt một lần chứ?”

Cố Hành liếc nhìn cánh cửa phòng để quần áo đóng chặt, không trả lời.

Về đối tượng xem mắt lần này, thật ra anh không hề có chút ấn tượng nào.

Nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nguyên nhân chân chính là sợ ảnh hưởng đến Cố Duyên.

Cô út lại khuyên nhủ: “Nếu cháu không kết hôn, vậy Tiểu Duyên làm sao đây? Cháu không thể chăm sóc con bé cả đời được phải không?”

Lời này chọc vào chỗ đau của Cố Hành.

“Vậy được rồi, tối mai đi.”

Cúp điện thoại, Cố Hành bước lại vào phòng để quần áo.

Cố Duyên đang cầm một chiếc váy ngắn, muốn kẹp nó vào móc áo.

Cô gái sức nhỏ, cái kẹp còn khá chặt, bấm đỏ hết cả ngón tay nhưng vẫn không thành công.

“Để anh làm cho.”

Cố Hành nhận lấy móc áo trong tay cô, nhẹ nhàng kẹp vào.

Vóc dáng anh cao, chỉ giơ tay là đã treo được móc vào trong tủ.

Cố Duyên nhìn bóng lưng rắn rỏi của người đàn ông, trong mắt là sự kiên định vô hạn.

Cố Hành là của cô, không ai có thể cướp đi được.