Chương 2: Là anh không tốt

“Khen thưởng” này làm Cố Hành khựng lại trong giây lát.

Năm anh tiếp quản sản nghiệp gia tộc, anh chỉ mới 18 tuổi, lúc ấy, Cố Duyên chỉ có mười tuổi.

Cố Hành cứ thế vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc cô.

Đảo mắt 10 năm đã trôi qua.

Hiện giờ, Cố Duyên đã hai mươi tuổi, khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ đã sớm trút bỏ nét trẻ con.

Bất tri bất giác, cô đã trưởng thành.

Hôm nay, Cố Duyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng lệch vai, hai tay khoanh trước ngực một cách tự nhiên.

Khe ngực thật sâu phía trước được cổ chữ V phác họa cực kỳ rõ ràng, bầu vυ" mềm như miếng đậu hủ được phác họa sinh động, không cần cúi đầu anh cũng có thể thấy rõ.

Động tác lơ đãng của thiếu nữ đầy quyến rũ.

Cố Hành ho nhẹ một tiếng, thu hồi bàn tay bị cô nắm chặt.

Hành vi thân thiết như vậy, hiển nhiên không quá thích hợp, nên tránh đi.

“Cái này không được, đổi cái khác đi.”

Cố Duyên vừa nghe lời này, lập tức liền nóng nảy.

“Chính anh đã hứa với em, không được quỵt nợ!”

Cố Hành đương nhiên không phải bởi vì quỵt nợ.

“Nói không được là không được.”

Thái độ của anh kiên định, Cố Duyên cũng không nóng nảy.

Ngón tay cô siết chặt mép giấy viền vàng của tờ chứng nhận, thấp giọng nỉ non.

“Tại sao không được, rõ ràng hồi nhỏ khi em đoạt giải, anh đều sẽ hôn em, sao bây giờ đến lượt em muốn hôn anh thì không được?”

Lời này làm Cố Hành không khỏi nhớ tới trước kia.

Cố Duyên thông minh, rất có thiên phú về hội họa, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tham gia cuộc thi vẽ tranh, chỉ cần đoạt giải cô đều sẽ đưa giấy khen cho Cố Hành xem trước nhất.

Khi đó, Cố Hành nhìn dáng vẻ kiêu ngạo lại đắc ý của cô, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, thi thoảng nhịn không được sẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ tròn trịa của cô.

“Vừa rồi anh đã hứa với em……”

Cô cố ý cúi đầu không nhìn anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, hình như còn có thể nghe được tiếng nức nở.

Cố Hành đã quen với việc nuông chiều cô, làm sao nỡ để như thế.

“Được rồi được rồi, chỉ có thể hôn một cái thôi.”

Quả nhiên, chiêu này bách phát bách trúng.

Cố Duyên nhịn không được nhảy nhót trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giả bộ đáng thương lau nước mắt.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách nhau một chiếc hộp kê tay không tính là to, Cố Duyên cẩn thận hủy diệt nước mắt “Cá sấu” trên mặt, nhanh chóng cởi dây an toàn, thò người về phía Cố Hành.

Trên người Cố Duyên có mùi sữa thoang thoảng, khác hẳn với đủ mùi nước hoa được bày bán trên thị trường, cực kỳ dễ ngửi.

Trong lòng Cố Hành đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời.

Anh dứt khoát thu hồi ánh mắt, không nhìn cô.

Điều này ngược lại thuận tiện cho Cố Duyên.

Cô tiến đến trước mặt, hai tay ôm lấy cổ anh.

Hai chân tách ra váy dài bị kéo lên, Cố Duyên mặc một chiếc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) màu trắng, chất liệu vải mỏng đến mức môi âʍ ɦộ cũng không che được. Cô ngồi trên người Cố Hành, cách lớp quần tây có thể dễ dàng cảm nhận được hình dạng của dươиɠ ѵậŧ.

Cố Duyên không chỉ một lần nhìn trộm Cố Hành tắm rửa, thậm chí còn từng nhìn thấy bộ dáng thủ da^ʍ của anh.

Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới vòi hoa sen, dươиɠ ѵậŧ thô dài cương đến vừa cao vừa thẳng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy, thô bạo tuốt lên tuốt xuống, hai viên tinh hoàn run rẩy theo từng động tác của anh.

Vào khoảnh khắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, Cố Hành nhịn không được thở hắt, thanh tuyến trầm thấp của người đàn ông nghe cực kỳ gợi cảm, làm Cố Duyên nhìn thấy mà ướt hơn nửa cái mông.

“Muốn hôn thì nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui.”

Cố Hành bị cô ngồi đến có chút nóng, nhịn không được thúc giục một tiếng.

Cố Duyên “ngoan ngoãn” gật đầu, giây tiếp theo, vội vàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Nhẹ nhàng mυ"ŧ vào cánh môi ấm áp, đầu lưỡi lướt dọc theo đường viền môi.

Lúc này Cố Hành mới ý thức được chỗ nào không đúng.

“Tiểu Duyên……”

Cố Hành theo bản năng muốn đẩy cô ra, lại không biết Cố Duyên lấy từ đâu ra sức lực, ôm mặt anh, nhân cơ hội thọc đầu lưỡi vào.

Cả khoang miệng tràn ngập mùi thơm của thiếu nữ, Cố Duyên dùng sức hút gốc lưỡi anh, vừa ngậm vừa cuốn, như muốn hút nước bọt trong miệng anh qua.

Hai chiếc lưỡi nóng ẩm quyện vào nhau, phát ra tiếng chùn chụt.

Lúc tách ra, khóe miệng hai người còn mang theo một tia nước óng ánh.

Cố Hành tức giận không nhẹ, ném cô từ trên người sang ghế phụ bên cạnh.

Cuối cùng vẫn thu sức lực, Cố Duyên không bị ngã đau.

“Em học được ở đâu?”

Giọng điệu Cố Hành lạnh lẽo, Cố Duyên biết anh đang thực sự tức giận.

“Lúc thi đấu, nhìn thấy bọn họ... người nước ngoài...”

Lý do này nghe có vẻ có sức thuyết phục.

Cố Hành vẫn xụ mặt như cũ.

Cố Duyên co được dãn được, kéo tay áo anh xin lỗi: “Anh đừng tức giận, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Cố Hành nhìn cô im lặng một lúc, như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thở dài thật sâu.

Xuống xe, Cố Hành giúp cô lấy vali.

Cô gái nhỏ lại đứng bên cạnh cửa xe không chịu đi.

Cố Hành bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh cô yên lặng vươn tay ra.

“Vừa rồi là anh không tốt, hung dữ với em.”

Cố Duyên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, vội kéo tay anh, vui vẻ đi vào nhà.