Chương 107: Cô xem trọng tiền của tôi (Canh một)

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy vươn vai và nhìn qua cửa sổ tầng hai, cô liền thấy một người đàn ông toàn thân ướt sũng đang đứng ngoài vườn.

Nếu đổi cảnh, đưa cảnh này sang một hành lang, Thôi Kiều sẽ cảm thấy như mình đang đi lùi trên thanh tiến độ.

Thực sự là anh ta đang bắt nạt cô vì cô mất trí nhớ sao?

Mặc kệ mọi chuyện, Thôi Kiều kéo rèm cửa gọi hai đứa trẻ dậy.

Sau đó mang hai hạt đậu nhỏ mơ mơ màng mắt còn chưa mở to được đi rửa mặt đánh răng.

"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta có thể đi vào rừng chơi không?" Soái Soái hỏi.

"Hôm nay rừng nghỉ, không tiếp khách. " Thôi Kiều trả lời tùy tiện cho qua chuyện. Nếu đi vào rừng thì phải ra ngoài cửa, khả năng nhìn thấy Diệp Nguyên Trạch của Soái Soái vẫn rất tốt, không nên để thằng nhóc gặp anh ta thêm lần nào nữa, nếu không nhóc lại nói: "Cha tốt, tạm biệt nha..."

"Ồ... Thế chúng ta có thể chơi với Kim Mao trong vườn được không? Hôm nay Kim Mao có nghỉ không ạ?" Niệm Ân hỏi.

"Cái này thì được. Nhưng không được bắt nạt Kim Mao nhé. "

Khi xuống tầng dưới, cô nhìn thấy Hắc Mai đang nấu ăn trong bếp.

Sau khi ăn sáng, Hắc Mai liền rời đi, công việc của cô ấy cũng không dễ dàng gì.

Khi Hắc Mai ra khỏi nhà và gặp Diệp Nguyên Trạch thì có hơi sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới chuyện thực ra Thôi Kiều đã phục hồi trí nhớ, cho nên cô ấy cũng không nói gì, cô ấy tôn trọng mọi lựa chọn của Thôi Kiều và trực tiếp rời đi.

Do tối qua có mưa to nên trong sân có nhiều vũng nước, Soái Soái và Niệm Ân đeo giày đi mưa bắt đầu chơi đùa các vũng nước đọng.

Lần đầu tiên hai đứa trẻ được chơi đùa như thế, chúng vui vẻ không thôi.

Đúng vậy, dù đã ra ngoài lâu như vậy nhưng Soái Soái vẫn chưa hề nhớ đến việc đã lâu không thấy cha ruột.

Viên Dã Tắc đứng bên ngoài cổng, không thể nhìn thấy bên trong nhưng lại nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Soái Soái và Niệm Ân: "Mẹ mẹ, nhanh nhìn, con giẫm ra một trận lũ lớn ~" rồi theo sau là tiếng đạp nước trong trẻo.

Cùng với giọng nói dịu dàng của Thôi Kiều: "Đúng vậy, Soái Soái và Niệm Ân là nhất ~"

Cuộc trò chuyện này vẫn tiếp tục được lặp lại, hai đứa trẻ tràn đầy năng lượng, trong mắt chúng, mỗi cú đạp nước của chúng đều khác nhau, đều đáng được khen ngợi.

Thôi Kiều cũng không có một chút không kiên nhẫn nào, giọng nói vẫn dịu dàng và âu yếm.

Sau một thời gian, anh ta lại nghe thấy giọng nói của Niệm Ân: "Mẹ đang vẽ con và Soái Soái phải không? Thật đẹp!"

Thôi Kiều thích vẽ, mặc dù có thể chụp ảnh nhưng cảm giác vẽ vẫn khác biệt một chút.

Vậy nên trong khi hai đứa trẻ đang chơi trong nước, cô đã lấy bút và giấy để vẽ lại.

Nghe thấy như vậy, Soái Soái liền chạy tới.

Nhìn vào bức tranh, sau đó cũng nói: "Chị đẹp quá!"

Niệm Ân ngay lập tức nói: "Soái Soái cũng đẹp!"

"Chị là đẹp nhất!" Soái Soái không chịu thua.

"Soái Soái mới đẹp nhất!" Niệm Ân nhẹ nhàng chạm vào mặt Soái Soái.

Soái Soái ngay lập tức đưa mặt gần Niệm Ân, nhóc bé hơn Niệm Ân hai tuổi, Niệm Ân lại là con gái, từ nhỏ đã lớn nhanh hơn con trai, vì vậy nhóc còn thấp hơn Niệm Ân một đoạn lớn, giống y như một quả bí lùn, nhưng vẫn cố gắng muốn sờ vào đầu Niệm Ân, học theo cách Thôi Kiều thường làm, trên khuôn mặt mũm mĩm bày ra vẻ nghiêm túc; "Chị là đẹp nhất! Là một em bé đẹp nhất!"

Thôi Kiều trợn mắt há hốc mồm, "..." Con trai à, con đạo lời thoại của mẹ rồi. Lời này cô đã từng nói với Niệm Ân.

Lúc này Niệm Ân ngồi xổm xuống. Để Soái Soái sờ đầu của bé.

Thôi Kiều: "..." Cô bị hai đứa nhóc cộng lại còn chưa tới mười tuổi đút đầy cơm chó vào miệng như vậy sao!

Được rồi, mặc dù Thôi Kiều cũng biết đây là quan hệ tốt đẹp giữa trẻ con, nhưng hai đứa nhóc này thật sự quá dính nhau.

Sau này có lẽ cũng vậy! Thôi Kiều đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó!

Tuy nhiên, bề ngoài, Thôi Kiều vẫn phải dạy dỗ một cách nghiêm túc: "Soái Soái, chị là con gái, không nên tùy tiện chạm vào đầu con gái. Con có hiểu không?" Nhìn qua mặt của nhóc, sau này một khi gầy đi nhóc con này sẽ có thể quyến rũ mọi người ngay cả khi nhóc không mở miệng, đến lúc đó mà còn tùy tiện chạm vào đầu một cô gái thì không biết mọi chuyện sẽ đến đâu.

"Con sẽ không sờ vào đầu của những bạn gái khác đâu, họ đều rất xấu xí." Soái Soái nói.

Thôi Kiều nhìn thoáng qua Niệm Ân mập mạp, nhưng vẫn phải nói: "Không thể nói con gái xấu, con biết không? Nào để mẹ hỏi con, nếu có người nói với con là mẹ con thật xấu, Niệm Ân thật xấu xí, con có tức giận không?"

Soái Soái đã rất tức giận: "Mẹ không xấu, chị cũng không xấu!"

"Vậy thì những cô gái khác cũng có em trai như Soái Soái, người đó cũng cho rằng chị gái mình là đẹp nhất. Có phải không? Nếu con nói chị gái người đó xấu có phải là quá đáng không?" Thôi Kiều nghiêm túc dạy dỗ: "Con có thể không quan tâm đến những bạn gái đó, nhưng con không được làm tổn thương họ. Họ cũng là những người chị được người khác nâng trong lòng bàn tay, con hiểu không?"

Lời nói của Thôi Kiều không chỉ dành cho Soái Soái, người còn chưa hiểu chuyện gì mà còn là dành cho người bên ngoài.

Cô gái mà anh làm tổn thương chính là báu vật được người khác bảo vệ.

Soái Soái cái hiểu cái không gật đầu nói: "Con không nói những bạn gái khác là xấu, những người khác cũng không thể nói chị gái con xấu..."

Thôi Kiều: "..." Thế mẹ ruột của con ở đâu? Khi đưa ra ví dụ vừa rồi, mẹ cũng đã đề cập đến mẹ mà...

Từ giờ trở đi, tốt nhất là nên tìm một vị trí tốt, không phải với tư cách là con trai con dâu mà là con gái, con rể.

Lúc này, điểm ngược tâm của Viên Dã Tắc dần dần tăng lên, Thôi Kiều tin chắc, đau khổ như vậy thì cũng không cần tiếp tục đứng ngoài hành hạ bản thân như vậy đâu.

Nhưng anh ta lại không hề rời đi cho đến tận trưa.

Thôi Kiều suy nghĩ một lúc, ít nhất tính cách thiết lập nhân vật của cô cũng không đến nỗi tệ.

Vì thế lúc hai đứa nhỏ đang ngủ trưa, cô mở cửa nói: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Đôi mắt Viên Dã Tắc đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu, dù sao anh ta cũng đã cả đêm không ngủ, liên tục đứng ở dưới mưa.

"Kiều Kiều..."

Thôi Kiều không nhìn Viên Dã Tắc: "Thế này đi, tôi không biết khi mất trí nhớ tôi đã có những gì với anh, nhưng đứa trẻ không phải là của anh, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt anh đổ vỏ đứa bé này. Theo lý thuyết thì hai chúng ta hẳn là không nợ nần gì nhau, phải không?”

"Kiều Kiều, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, anh có thể không cần cái gì cả."

Thôi Kiều thở dài: "Anh ơi, anh có biết nói lý hay không vậy, tôi hoàn toàn không có ký ức gì về việc ở bên cạnh anh cả! Anh ép người khác vào tôi như vậy có công bằng không?"

Diệp Nguyên Trạch chưa bao giờ thấy Thôi Kiều nói như vậy với mình.

Lúc anh ta còn làm Diệp Nguyên Trạch, Thôi Kiều luôn là đối xử đặc biệt với anh ta. Mọi hành động của anh ta đều làm Thôi Kiều cảm thấy xúc động.

Nhưng trong những cảm xúc đó, anh ta chưa bao giờ thấy sự không kiên nhẫn...

Đúng vậy, sự không kiên nhẫn của Thôi Kiều với những người lạ sau khi cô bị tổn thương, gần như là một thanh gươm đâm thẳng vào trái tim anh ta.

Thôi Kiều tiếp tục nói: "Xin lỗi vì thời gian gần đây tôi đã bị chứng hoang tưởng về việc bị ngược đãi, lần cuối chúng ta gặp nhau ở trường, anh không nhắc lại bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ của chúng ta, tôi cũng đã điều tra qua và cũng có người nói với tôi rằng, lúc trước chúng ta chia tay là bởi vì tôi hợp đồng với nhà xuất bản của tôi kết thúc. Mà bây giờ anh lại tìm đến tôi, tôi có thể hiểu là bây giờ tôi lại trở nên có giá trị? Có tiền rồi à?"

Viên Dã Tắc đỏ mặt vì tức giận, sao cô có thể nói anh ta như vậy? Anh ta đã có thể từ bỏ 10% cổ phần của công ty, từ bỏ thân phận cậu cả Viên gia, chỉ để được ở bên cạnh cô mà thôi!

Thôi Kiều cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy anh ta nổi giận, đây không phải là quan điểm mà Viên Dã Tắc lúc trước thích nhất sao? Mọi người phụ nữ tiếp cận anh ta đều là vì tiền của anh ta, đều là những người hư vinh hám làm giàu.