"Không có, cha và mẹ lo lắng cho con nên bán căn nhà cũ rồi vay thêm ít tiền để mua nhà ở gần đây.”
Tần Nghị trả lời con gái, thấy con gái hai tay trống trơn cũng không hỏi cái gì, chỉ giúp nàng mở cửa xe.
Thư Nguyệt ngồi lên xe, Tần Nghị liền đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái.
“Mẹ con vốn muốn cùng đi nhưng nghĩ lại nên quyết định ở nhà làm đồ ăn ngon cho con, đến khi cha con mình về là có đồ ăn rồi.”
Thư Nguyệt gật đầu, có hơi tò mò với căn nhà mới của Tần Nghị.
Quả nhiên nhà mới rất gần, vừa quẹo vào một con đường nhỏ đã thấy vợ Tần Nghị đứng ở cửa một căn biệt thự nhỏ.
Lúc này vợ Tần Nghị cũng nhìn thấy xe chồng, lập tức nở nụ cười tiến lên.
Vợ của Tần Nghị tên là Khương Quy Nhạn, là một người phụ nữ rất dịu dàng. Thư Nguyệt vừa xuống xe bà đã kéo Thư Nguyệt tới kiểm tra, sau khi nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Thư Nguyệt, ánh mắt bà lập tức đỏ lên.
“Mười mấy năm nay chúng ta nâng niu cưng chiều con không hết, vậy mà bọn hắn dám đánh con!” Khương Quy Nhạn càng nghĩ càng giận.
“Mẹ, con không sao, nếu không nhờ một cái tát này thì con chẳng có lý do để trở về.” Thư Nguyệt an ủi Khương Quy Nhạn.
“Con nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ đánh con?” Khương Quy Nhạn kéo con gái vào nhà ngồi xuống sô pha.
Thư Nguyệt kể lại mọi chuyện cho cha mẹ nuôi nghe, phần cũng là vì sợ cha mẹ nuôi cảm thấy quay về Lý gia mới tốt cho nàng.
Nghe con gái nói xong, Khương Quy Nhạn tức giận không chịu được:
“Con trở về là do bọn hắn năn nỉ con, bây giờ không biết quý trọng con mà còn để đồ giả kia làm ra chuyện như vậy, quả nhiên không phải người tốt!”
"Không có việc gì, về sau con chỉ ở nhà mình, không bao giờ sang bên đó nữa, mẹ sẽ không ghét bỏ con chứ?" Thư Nguyệt làm nũng, lập tức trấn an tâm tình Khương Quy Nhạn.
“Nói linh tinh cái gì, mẹ vất vả nuôi con lớn, sao có thể ghét bỏ con được? Về sau con hãy ở nhà với cha mẹ thôi.” Khương Quy Nhạn rất vui khi con gái ỷ lại vào mình.
“Đúng rồi, hôm qua đại học Thanh Hoa gọi điện thoại cho con." Thư Nguyệt chuyển đề tài, nói đến chuyện thành tích thi.
"Thật sao? Lúc trước bởi vì người Lý gia nên mẹ vẫn chưa gọi điện hỏi con được, rốt cuộc con thi bao nhiêu điểm?”
Khương Quy Nhạn mặc dù biết con gái học rất giỏi nhưng đến cùng vẫn thấy hơi lo lắng.
Thư Nguyệt không nói gì mà mở trang website lúc nãy lên cho mẹ xem.
Khương Quy Nhạn nhìn màn hình điện thoại, bỗng chốc hô to: "Lão Tần, ông mau tới đây!”
Tần Nghị bị vợ gọi bất thình lình, vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
Khương Quy Nhạn đưa điện thoại cho chồng: "Có phải bằng điểm thủ khoa năm nay không?”
Hai vợ chồng đặc biệt chú ý tới kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay vì có Thư Nguyệt tham gia thi, cho nên cũng biết điểm số của thủ khoa đứng đầu kỳ thi là bao nhiêu.
Khương Quy Nhạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía con gái: “Vậy tức là… con chính là thủ khoa toàn quốc?”
Thư Nguyệt gật đầu: “Lúc trước điểm của con bị che giấu nên người nhà đó cười nhạo con, sau đó chính con tra được cũng không nói cho bọn họ biết, nhưng mà trước khi đi con đã nói ra chuyện này, bây giờ bọn họ cũng biết cả rồi.”
“Biết thì biết thôi, không ảnh hưởng gì, nếu con muốn đi thủ đô học, cha sẽ xử lý chuyện công ty rồi cả nhà mình cùng đến thủ đô, để con đỡ bị bọn họ uy hϊếp.” Tần Nghị nói ra ý định của mình.
Thư Nguyệt vô cùng ủng hộ quyết định chuyển công ty đến thủ đô của cha.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cha mẹ ruột sau khi biết thành tích của nàng liền yêu cầu nàng đề nghị với giáo viên tuyển sinh đại học Thanh Hoa, nói muốn nàng đến Thanh Hoa thì phải dẫn theo em gái của nàng, cũng chính là thiên kim giả.