Chương 40: Chén canh thứ hai (9)

Editor: Lạc Tiếu - 19/1/2019

Đối với Thanh Hoan mà nói, tâm nguyện quan trọng nhất của nữ quỷ Hồng Loan chính là sinh đứa nhỏ bình an, hơn nữa còn có thể trưởng thành. Tâm nguyện này nghe qua tựa đơn giản, thực tế, lại không dễ tí nào.

Quan trọng nhất chính là, nàng cần phải bảo đảm âm mưu quỷ kế của Phương di nương sẽ không làm tổn thương đến thai nhi trong bụng, nếu không, một khi không thể hoàn thành tâm nguyện của nữ quỷ Hồng Loan, Thanh Hoan quả thực không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

Phương di nương thấy mấy tháng nay cũng không ai tới tìm mình gây phiền toái, lão gia tuy nói rất ít đến sân viện của mình, nhưng cũng không phải không tới. Đặc biệt là tiện nhân Hồng Loan kia gần sắp sinh, số lần lão gia đến chỗ mình cũng dần dần tăng nhiều, có lẽ qua không bao lâu, lão gia sẽ hồi tâm chuyển ý với nàng!

Tiện nhân kia muốn sinh con thì sinh đi, nhà cao cửa rộng, cũng đầy nhà sinh con ra cũng dưỡng không lớn, chết non cũng không ít, không phải sao?

Thanh Hoan cảm thấy, mình mặc kệ Phương di nương tiêu dao lâu như vậy, nàng ta hẳn là đã buông lỏng cảnh giác ha?

Cũng là thời điểm nên cho nàng ta nhìn một chút.

Nghĩ đến đây, Thanh Hoan nhịn không được muốn thở dài. Hướng Hòa An tuy rằng yêu thích nàng, nhưng nàng lại không có thể làm cho tâm của hắn luôn ở trên người mình, còn về tính tình như bùn lầy kia, Thanh Hoan thật sự không thích.

Nhưng mà, đối với Hướng Hòa An cùng lão phu nhân mà nói, cái gì là quan trọng nhất?

Không phải nàng, cũng không phải Phương di nương, không phải bất luận một người nào trong phủ, mà lại là viên tiểu đậu ở trong bụng nàng vẫn chưa sinh ra kia. Nếu viên đậu này bị một chút thương tổn nào, bọn họ nhất định sẽ giận không thể át, hơn nữa, với động tác nhỏ của Phương di nương trước đây, mặc dù Hướng Hòa An còn mềm lòng, nhưng Thanh Hoan tin tưởng, tất nhiên lão phu nhân cũng muốn diệt trừ cái này tai họa này!

Còn không phải là tai họa hay sao, từ nàng ta vào Hướng gia, đem toàn bộ Hướng gia quậy đến chướng khí mù mịt, sớm một chút đuổi đi cũng tốt. Bởi vì đây là quà bằng hữu tặng cho, cho nên vẫn luôn lo lắng, nếu đem nàng bán đi hoặc là đánh gϊếŧ, sẽ ngại thể diện bằng hữu, nhưng so với đứa con của mình, một tiểu thϊếp thấp hèn, thật không đáng gì.

Sau khi Thanh Hoan quyết định, ở trong lòng thở dài. Không buồn bực sao được, khi nào thì nàng đã bắt đầu làm chuyện ngu xuẩn đả thương một ngàn tự tổn tám trăm này đâu. Một chút lợi thế trong tay cũng không có, thật sự là làm người ta không thể cao hứng nổi.

Lại nói tiếp, Phương di nương cũng lâu rồi chưa gặp được Thanh Hoan.

Từ sau khi hạ dược trong tổ yến, Hướng Hòa An cho người phòng thủ sân Thanh Hoan chật như nêm cối, ngay cả ruồi bọ cũng vào không được. Phương di nương cũng nghĩ tới chuyện làm chút động tay động chân, nhưng lại ngại ở nơi đó trông coi quá nghiêm, căn bản không chỗ chen chân.

Nhưng điều này cũng không chứng tỏ ghen ghét trong lòng nàng giảm bớt, càng không thấy được Thanh Hoan, càng ghen ghét! Ghen ghét Hướng Hòa An sủng áiThanh Hoan, ghen ghét lão phu nhân coi trọng nàng, ghen ghét trong bụng Thanh Hoan nhiều ra một khối thịt!

Phương di nương nhịn không được nếu muốn, có phải hay không liền bởi vì Thanh Hoan mang thai, cho nên toàn phủ trên dưới đều đối nàng lễ ngộ có thêm? Nếu là kia khối thịt không có nói...... Tiểu tiện nhân còn có thể như vậy đắc ý sao?

Một ngày này, Phương di nương mới từ chỗ lão phu nhân vấn an trở về, đi ngang qua hoa viên, đã thấy nơi xa có mấy cái nha hoàn bà tử vây quanh Thanh Hoan đang đến. Phương di nương tròng mắt vừa chuyển, lập tức đứng ở tại chỗ không di chuyển, chờ đợi Thanh Hoan đến gần, liền tiến lên nhẹ nhàng hành lễ: "Gặp qua tỷ tỷ, nhiều ngày không thấy, khí sắc tỷ tỷ tốt hơn rất nhiều đó nha."

So lễ nghĩa, Thanh Hoan là tất nhiên sẽ không thua. Nàng cũng lộ ra một nụ cười, nói: "Muội muội không cần đa lễ, ta bất quá là đi thăm lão phu nhân một chút thôi."

"Đã lúc này rồi, tỷ tỷ sao còn có thể đi lại chứ. Nhìn bụng tỷ tỷ bự như vầy..." Phương di nương nói, ánh mắt như đao đảo qua cái bụng đang nhô lên của Thanh Hoan, tựa hồ như muốn trừng chết đứa nhỏ bên trong.

Kỳ thật, ánh mắt của nàng ta tràn ngập ghen ghét làm sao Thanh Hoan lại nhìn không thấy, nhưng nàng lại làm bộ không biết, tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Cũng đúng, trước đó vài ngày lão phu nhân đã thỉnh đại phu bắt mạch cho ta, nói rằng ta có nam hài tử!"

Thanh âm Thanh Hoan ôn nhu, thần sắc cũng thực thẹn thùng, nhìn không ra điểm gì xấu. Nhưng ở trong mắt Phương di nương, đây là trần trụi khıêυ khí©h! Là đang kí©h thí©ɧ nàng ta! Châm chọc nàng ta! Cười nhạo nàng ta!

Trong lòng Khiên Phương tức khắc không cao hứng, nói chuyện cũng bắt đầu mang theo mùi chua lòm: "Tỷ tỷ thật đúng là có phúc khí, bất quá muội muội cảm thấy, mặc dù tỷ tỷ sinh ra nữ nhi, lão gia cùng lão phu nhân cũng sẽ thập phần cao hứng. Tỷ tỷ ngươi nói có phải hay không?"

Nàng ta biết rõ Hướng Hòa An cùng lão phu nhân chờ mong nam hài tử có bao nhiêu hi vọng, lại còn muốn cố ý nói như vậy, nói rõ rành rành là muốn làm cho Thanh Hoan ngột ngạt.

Thúy Nhi nghe không nổi nữa, nói: "Phương phu nhân sao có thể nói vậy, đại phu trong Thượng Thư phủ của chúng ta chính là người đã luôn xem bệnh cho Hướng gia mấy chục năm nay, nghe lão nhân trong phủ nói, trước kia, chủ tử mang thai đều là hắn xem cho lão nhân gia, chưa bao giờ có chuyện không chuẩn xác! Di nương nhà ta đã sắp lâm bồn, vẫn mong Phương phu nhân chớ có ở trước mặt Di nương nhà ta xuất hiện, cũng miễn làm Di nương tâm tình không tốt. Di nương tâm tình không tốt, chuyện này sẽ đến tai lão phu nhân, vậy thì chuyện không còn nhỏ nữa đâu."

Khi nói những lời này, Thúy Nhi trong lòng còn bồn chồn, sáng nay Loan phu nhân gọi nàng đến, cùng nàng nói một đống chuyện, muốn nàng cố ý nói chút lời kí©h thí©ɧ Phương di nương, cũng không biết chuyện này có thể thành công hay không?

Phương di nương hận nhất hai điểm, một là người khác nhắc đến thân phận ti tiện của mình, hai là nói nàng ta sinh không được con cái.

Tuy rằng Úy thị cùng Triệu di nương, Tiền di nương cũng sinh không ra, nhưng Thanh Hoan có thể a! Điểm này chứng minh không phải lão gia vấn đề. Không phải lão gia vấn đề, đó chính là do nàng ta có vấn đề ư?

"Tiện tỳ này, chủ tử nói chuyện, làm sao tới lượt ngươi xen mồm! Đào hồng, vả miệng cho ta!"

Đại nha hoàn Đào Hồng bên người Khiên Phương cũng là người ngang ngược, vậy mà làm lơ Vương ma ma bên cạnh, đi qua trước mặt muốn đánh Thúy Nhi.

Vương ma ma một phen ngăn lại, nói: "Phương phu nhân, hiện giờ thân thể Loan phu nhân quan trọng, phu nhân ngài nên cẩn thận một chút, chớ có chạm vào Loan phu nhân, nếu không lão gia cùng lão phu nhân trách tội, tội danh này lão nô gánh không nổi."

Trên mặt bà là tất cung tất kính, trong lòng ấn tượng đối với Phương di nương lại càng kém. Đi theo bên cạnh Thanh Hoan mấy tháng nay, thấy Thanh Hoan ôn nhu cẩn thận, bà rất xem trọng, bà cảm thấy cô nương này cũng chỉ thua ở xuất thân con nhà bá tánh, nếu là dòng dõi hơi chút cao quý, thì làm chính thê của lão gia cũng dư sức.

"Hướng gia chúng ta chờ mong lâu như vậy, tiểu thiếu gia rốt cuộc sắp sinh ra. Nơi này không thể chấp nhận được người khác lòng mang ý xấu!"

Hiện giờ Phương di nương há miệng là tiện tì, ngậm miệng cũng tiện tì, chẳng lẽ nàng ta không phải ả tiện tì sao? Bản thân là phận người hầu, sau lại vào Thượng Thư phủ làm di nương.

Thân phận di nương này, nói dễ nghe một chút, tính nửa một nửa chủ tử, khó nghe một chút, cùng tiện tì như bà lại có cái gì khác đâu? Bản thân mình sinh không được nhi tử lại còn đỏ mắt ghen ghét người khác, thật là chẳng biết xấu hổ!

Phương di nương làm sao nghe không hiểu ý trào phúng trong lời của Vương ma ma được, nàng ta mày liễu dựng ngược, hả to miệng rống lên: "Lòng mang ý xấu? Ai là người không biết xấu hổ lòng mang ý xấu! Ta bất quá là hảo tâm nhắc nhở tỷ tỷ một câu, lại tới lượt ngươi, lão nô tài già không tóc không răng nói ẩu nói tả chắc! Nói cái gì lão gia, lão phu nhân trách tội, ta thấy bọn họ chưa kịp trách tội ta, nhưng lão nô bà ngươi trách tội ta thì có!"

Vương ma ma cuộc đời này một nỗi hận: Chính là tóc bà đã rụng gần hết.

Hiện tại vừa nghe Phương di nương mắng mình không tóc không răng, nhất thời giận dữ, cả người tức giận đến run rẩy, hận không thể nhào lên đập chết Phương di nương.

Thanh Hoan nhu hòa chen vào nói: "Muội muội nói lời này là không đúng rồi. Vương ma ma là người ở bên cạnh lão phu nhân, ma ma đối với lão phu nhân tất nhiên là thập phần hiểu biết cùng tôn kính. Hiện tại bất quá là lão phu nhân sợ ta ở trong viện không biết chăm sóc bản thân, mới đưa ma ma lại đây, muội muội đối với Vương ma ma vô lễ như vậy, không khỏi có chút quá mức ương ngạnh."

Phương di nương mới mặc kệ Vương ma ma này là người bên cạnh ai. Cho dù là người bên cạnh lão gia thì sao đâu. Nàng ta cùng lão gia tương đối thân mật, hay là lão điêu nô trước mắt này cùng lão gia thân mật? Phương di nương cảm thấy, chỉ cần có nam nhân sủng ái, đắc tội với ai cũng không sao.

Vương ma ma đầu tiên là cảm kích nhìn Thanh Hoan một cái, xem như nhận ân tình này của nàng, sau đó cúi đầu, đáy mắt hung ác chợt lóe qua, nỗi nhục hôm nay bà sẽ nhớ kỹ! Ngày sau tất nhiên sẽ làm tiện nhân Khiên Phương này trả lại gấp trăm lần!

Thúy Nhi thấy thế, vội cúi đầu, trong lòng thổn thức không thôi. Phu nhân thật sự là ghê gớm, mà ngay cả lão yêu như Vương ma ma phu nhân cũng có thể tính kế. Rốt cuộc là đạo cao một thước, ma cao một trượng đây mà.

Hai người phải đi từ đây qua đường nhỏ, vào lúc Phương di nương cùng Thanh Hoan hai người gặp thoáng qua, không biết là ai đẩy Phương di nương một phen, khiến cho nàng ta cả người đổ nhào về phía trước một cái, cả người vừa đẩy vừa đè lên người Thanh Hoan, làm nàng té gục ở giữa vườn hoa!

Đây đúng là bị người úp sọt, Thanh Hoan lập tức thét lên kêu đau, chỗ tà váy cũng phiếm ra sắc máu đỏ bừng chói mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi. Sau cùng vẫn là Vương ma ma tỉnh táo nhất, nhanh chóng kêu Thúy nhi đi gọi đại phu, lại sai người đi truyền tin báo gấp cho lão phu nhân cùng lão gia, cuối cùng hung tợn mà trừng mắt Phương di nương, uy hϊếp nói: "Ta thấy ngươi thật sự là không muốn sống nữa! Cũng dám đẩy Loan phu nhân! Xem lão phu nhân biết chuyện làm sao có thể bỏ qua cho ngươi!"

Nghe xong lời này, Phương di nương lập tức sợ hãi. Nàng theo bản năng cãi lại nói: "Không, không phải ta, ta không phải cố ý. Là, là có người ở sau lưng đẩy ta!"

Nhưng nàng ta giảo biện ra sao cũng không có ai tin, ai kêu Khiên Phương ngày thường thái độ ương ngạnh làm người khác ấn tượng quá khắc sâu như vậy đâu! Kỳ thật tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng, hung thủ hạ dược là ai, người vẫn luôn nghĩ biện pháp muốn cho thai của Loan phu nhân chết non là ai, cho nên giờ phút này Phương di nương kêu oan, cho dù là thật, cũng sẽ không có người tin tưởng!

Đại phu rất nhanh đã tới nơi, mọi người cẩn thận đưa Thanh Hoan vào phòng sinh, Thanh Hoan trên mặt thống khổ, ngoài miệng cũng luôn kêu đau, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Vốn là nàng thật sự muốn là tính toán làm sao cho Phương di nương đẩy ngã mình, nhưng kế sách của nàng còn chưa kịp xài, Phương di nương đã động thủ? Không có khả năng! Chẳng lẽ.. là có người ở trong tối giúp nàng?!

Thanh Hoan cảm thấy ý nghĩ này càng không thể khả thi, vậy đến tột cùng là vì cái gì? Phương di nương vì sao vô duyên vô cớ đẩy nàng? Lúc ấy Thúy nhi ở bên phải mình, căn bản không có cấch nào duỗi tay, bên cạnh Khiên Phương lại đều là nha đầu bà tử nàng ta tín nhiệm, càng không thể có khả năng có người làm phản, vậy, rốt cuộc là vì cái gì?