Chương 39: Chén canh thứ hai (8)

Editor: Lạc Tiếu - 19/1/2019

Không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, Thanh Hoan đưa chén tới tay Vương ma ma, nói: "Ma ma, ngươi thử ngửi một chút, xem tổ yến này có vấn đề gì không?"

Vương ma ma nghe vậy sửng sốt, còn tưởng rằng Thanh Hoan cũng bị Phương di nương làm lây bệnh, có tính ăn gì cũng phải thật cẩn thận điều tra một phen. Nhưng ngại với thân phận chủ tử, trong bụng lại là người đầu tiên hoài tiểu thiếu gia, không dám chậm trễ, bà nghe theo Thanh Hoan nói, nhẹ nhàng ngửi một chút, nói: "Loan phu nhân, chuyện này.. Lão nô ngửi không thấy gì!"

Thanh Hoan lại cầm chén nhỏ kia, cũng không biết làm sao, nàng biết là chén canh này nàng không thể uống được. Khóe mắt dư quang nhìn thoáng ra ngoài hiên, một thô sử nha hoàn đang đùa giỡn với con chó nhỏ, nàng vốn định kêu dắt chó nhỏ tới, rồi lại không đành lòng sát hại một sinh linh.

Sau một lúc lâu, nàng nói: "Ma ma đem chén tổ yến đổ vào chậu hoa đi."

Vương ma ma khó xử: "Chuyện này sợ là không tốt... Loan phu nhân, đây chính là lão phu nhân cố ý dặn phòng bếp làm cho phu nhân!"

Thanh Hoan liếc bà một cái: "Ta kêu ngươi đổ, ngươi chỉ cần đổ đi là được, sao lại nói nhiều như vậy."

Trên người nàng tỏa ra một cổ uy nghi, khiến cho Vương ma ma giật mình, lập tức nói phải, xoay người, lúc sắp sửa đổ chén tổ yến đi, Thanh Hoan lại gọi lại: "Chậm đã, ma ma, vẫn là nên đem chén tổ yến này đưa đến cho đại phu đi."

Vương ma ma cảm thấy Loan phu nhân không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, hà tất phải như vậy. Mà sau khi bà đem chén tổ yến đưa cho đại phu về, biểu tình nghiêm túc đến cực điểm, tiến vào phòng đã lập tức quỳ xuống trước mặt Thanh Hoan: "Lão nô chăm sóc không chu toàn, thỉnh phu nhân trách phạt!"

Trong lòng Vương ma ma nghĩ mà sợ không thôi, nếu Loan phu nhân không nhận ra chén tổ yến có gì đó, một khi uống vào, không dám nói tiểu thiếu gia ngày sau có thể ra đời hay không, chỉ cần lão phu nhân cùng lão gia biết thì đã không tha cho bà! Thân là nô tài dám nghi ngờ chủ tử, đây không phải là đang đi quá giới hạn sao?!

May mắn, may mắn mà Loan phu nhân kiên trì không uống, cũng may mình đem tổ yến đưa đến chỗ đại phu. Nếu không, trách nhiệm này, làm sao một ma ma nho nhỏ như bà có thể gánh nổi. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương ma ma lập tức có ý cảm kích đối với Thanh Hoan.

Bà là tâm phúc bên người lão phu nhân, tất nhiên Thanh Hoan sẽ không khó xử với bà. Lại nói, ngay cả chính Thanh Hoan cũng chưa nghĩ đến Phương di nương có thể duỗi tay xa như vậy, quả thực làm người ta không dám tin tưởng.

Phải biết rằng, trên cơ bản hạ nhân Hướng gia tất cả đều là người hầu, khế ước bán mình đều ở trong tay chủ tử, Phương di nương có thể điều động hạ nhân, chứng minh rằng nàng ta là người khó đối phó.

Sau khi lão phu nhân ở biết được có người hạ dược vật dơ bẩn hàn tính vào chén tổ yến, bà liền nổi trận lôi đình. Làm sao bà có thể không giận, nhi tử từ khi có thê thϊếp cho tới bây giờ đã là mười lăm năm rồi, nhưng mười lăm năm này, mãi không một đứa trẻ nào sinh ra! Phải hiểu được, đứa nhỏ trong bụng Thanh Hoan trân quý cỡ nào, vậy mà có người không biết sống chết muốn phá rối!

"Tra!" Lão phu nhân nói, "Tra gấp cho lão thân! Nhất định phải đem người sau màn điều tra ra cho ta!"

Trong phủ bắt đầu một cuộc điều tra lớn, Hướng Hòa An sau khi hồi phủ cũng rất nhanh chóng biết được việc này, phản ứng của hắn cùng lão phu nhân không sai biệt lắm, đều là cực hạn phẫn nộ.

Kỳ thật chuyện này cũng không khó, lão phu nhân cùng Hướng Hòa An dĩ nhiên là không có khả năng hạ dược Thanh Hoan, bọn họ vô cùng mong chờ đứa nhỏ này được sinh ra, làm gì bóp chết sinh mệnh của hắn được?

Úy thị là chủ mẫu, ngày sau mặc dù mình sinh không được con, cũng là có thể ôm đứa trẻ của Thanh Hoan nhận nuôi bên cạnh mình, còn Triệu di nương cùng Tiền di nương, nhiều năm qua rồi, các nàng đối với Thanh Hoan tuy rằng có ghen ghét, nhưng lá gan cũng không lớn đến trình độ này, mà qua mặt lão phu nhân sai người hạ dược tổ yến.

Nói cách khác, cuối cùng chỉ còn một người không có tra xét.

Hướng Hòa An trăm triệu lần không muốn tin tưởng, người phía sau màn độc thủ này là Phương di nương hắn luôn âu yếm, nhưng vì công bằng, hắn vẫn muốn đi đến viện Phương di nương một chuyến. Nhưng chính là một chuyến này, liền khiến hắn sửa lại chủ ý.

Bộ dáng Phương di nương hoa lê đái vũ thật sự là quá động lòng người, vì thế Hướng Hòa An đa tình lập tức lại nghĩ tới trước đây hai người tình chàng ý thϊếp, thái độ lập tức mềm xuống, vì vậy, hắn thay đổi chủ ý!

Tới ngày kia, người hạ dược ở chén tổ yến đã bị bắt, thì ra là một nha đầu thô sử trong phủ. Nha đầu này đã từng bị Thanh Hoan răn dạy qua vài câu, vẫn luôn ghi hận trong lòng. Hiện giờ thấy Thanh Hoan mang thai, trong lòng thật sự không cam lòng, liền cắn răng, ở trong chén tổ yến động tay động chân.

Nhìn như lý do thiên y vô phùng, thô sử nha đầu cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình, phảng phất chân tướng chuyện này đã rõ ràng.

Nhưng, thật là như vậy sao?

Hướng Hòa An nói sự tình chính là như vậy, Thanh Hoan cũng tin. Lúc ấy, Hướng Hòa An nhìn đôi mắt thủy linh linh của nàng, lại có một lát chột dạ, xoay mắt dời đi.

Thanh Hoan lại hồn nhiên không biết, một tay ôm lấy cánh tay Hướng Hòa An, âm thanh ôn nhu nói: "Lời nói của lão gia, tỳ thϊếp dĩ nhiên tin tưởng, chỉ là tì thϊếp không nghĩ tới, người này tâm địa đáng sợ như vậy. Tỳ thϊếp bất quá là nói nàng ta một câu, nàng ta đã ra tay tàn nhẫn với tỳ thϊếp như vậy. Nếu chỉ mình tỳ thϊếp xảy ra chuyện cũng thôi đi, nhưng nếu là làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng, thật sự là muôn lần chết nàng ta cũng không thể thoái thác tội của mình."

Nói xong, nàng thấp giọng thở dài. Hướng Hòa An muốn giữ được Phương di nương, không thành vấn đề, nàng sẽ làm như không biết. Nói như vậy, hiện tại nói vậy, một là có thể làm Hướng Hòa An lòng mang áy náy với nàng, hai là có thể trong khoảng thời gian ngắn, Hướng Hòa An sẽ sinh ra cảm giác bài xích với Phương di nương.

Cứu là cứu, lúc cứu Khiên Phương là lúc bị cảm tình làm nóng đầu, niệm tình cũ, nhưng nam nhân này, lạnh lùng yên tĩnh, nhưng không phải hắn chính là người ứng với bốn chữ, rút hạ vô tình hay sao.

Đợi khi Thượng thư đại nhân bình tĩnh lại, Phương di nương lập tức sẽ không còn là nốt chu sa trong lòng hắn nữa. Khi nghĩ đến, nàng ta là hung thủ hãm hại đứa con chưa ra đời của hắn, để chống mắt mà xem, nàng ta được sủng ái lại có thể lâu dài đến nhường nào?

Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười, sự khoan dung của nàng làm Hướng Hòa An càng thêm quẫn bách, sau một lúc lâu, hắn cầm tay nhỏ của nàng, miết nhẹ lên xuống, trấn an nói: "Nàng yên tâm, sau này con chúng ta ra đời, dĩ nhiên ta sẽ cho nàng được tự tay nuôi dưỡng."

Tuy nói nam nhân này khuyết điểm không ít, nhưng ít nhất hắn nói được làm được. Thanh Hoan cười nói: "Tỳ thϊếp cảm tạ lão gia."

Có những lời này, nàng sẽ không cần lo lắng Úy thị cướp đứa nhỏ của mình đi, rốt cuộc, yêu cầu của nữ quỷ Hồng Loan là muốn hài tử bình bình an an, nàng cũng không dám bảo đảm, lỡ như Úy thị có thể sinh ra hài tử, đến lúc đó sẽ đem đứa nhỏ của nàng dưỡng thành cái dạng gì.

Phương di nương một kích không trúng, trong khoảng thời gian ngắn cũng an phận chút. Nàng ta dĩ nhiên biết mình lúc này quá mức vội vàng, làm cho nhiều lần làm lỗi, đặc biệt là lão gia, tuy rằng chưa nói gì, nhưng đã ngầm nhìn nàng ta chằm chằm, Phương di nương căm giận quyết định, "Ta sẽ để cho tiểu tiện nhân Hồng Loan kia sinh con! Ta cũng không tin, tiểu tiện nhân kia có thể có phúc sinh con trai!"

Bụng Thanh Hoan càng lúc càng lớn, đây là lần đầu tiên nàng cảm thụ được quá trình làm mẫu thân thần kỳ như vậy, Hướng Hòa An ở tại sân nàng mấy tháng, chậm rãi cũng sinh ra chút lòng trung thành.

Nữ quỷ Hồng Loan cũng không yêu cầu trở thành chính thất phu nhân của Hướng Hòa An, cũng không yêu cầu Hướng Hòa An yêu nàng, vì nàng hưu thê thϊếp khác, cho nên Thanh Hoan cũng vui vẻ thanh nhàn. Nàng cũng không phải người thích câu dẫn nam nhân, đặc biệt Hướng Hòa An tuy rằng dung mạo tuấn tú, tài hoa hơn người, nhưng thật sự quá mức đa tình, không phải loại hình nàng thích.

Hưmm.. Nàng thích loại nam nhân như thế nào nhỉ?

Thanh Hoan không nhớ ra, ở nơi sâu thẳm trong ký ức của nàng, nam nhân đã từng làm nàng quyến luyến, nhiệt tình cùng yêu thương. Dung mạo của hắn, thanh âm của hắn, hơi thở của hắn...

Hết thảy hết thảy dần dần trở nên mơ hồ. Nhưng như vậy cũng rất tốt, nàng không nhớ ra, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Cho dù, nàng biết, đây cũng chỉ là tự lừa mình dối người.

Đại khái là, do nguyên nhân ở thế giới trước làm hoa khôi mười năm, nàng đối với tình cảm nam nữ đã chậm rãi không để trong lòng. Từ ban đầu cảm thấy thẹn không cam lòng, dần dần chuyển biến thành hưởng thụ.

Cho nên, tuy rằng là đang mang thai, nhưng mỗi khi thấy cậu nhỏ của Hướng Hòa An ngẩng đầu mãnh liệt, Thanh Hoan đều sẽ lấy tay lấy miệng giải quyết cho hắn. Tuy rằng không được vào chỗ kia của nàng, nhưng đối Hướng Hòa An mà nói, chỉ là tay và miệng của Thanh Hoan, cũng đủ làm cho hắn thỏa mãn.

Làm người khác ngạc nhiên chính là, Thanh Hoan cũng không bởi vì mang thai mà trở nên xấu xí, ngược lại, cả người nàng đều lộ ra dáng vẻ mẫu thân ôn nhu từ ái, làn da trở nên càng thêm tinh tế, ánh mắt càng thêm nhu hòa, tâm trạng mỗi ngày đều tốt đến không thể tốt hơn.

Lão phu nhân xem ở trong mắt, vui ở trong lòng. Tuy rằng bà vẫn luôn không yêu thích Thanh Hoan gì mấy, nhưng đối mặt với đứa nhỏ khỏe mạnh sắp ra đời kia, lại thấy Thanh Hoan nghe lời lại ngoan ngoãn, dần dà, bà cũng thích nha đầu khả nhân này.

Đó là bản lĩnh của Thanh Hoan. Nàng vốn thông tuệ, lại đọc rất nhiều thi thư, quan trọng nhất là, bản lĩnh xem mặt đoán ý của nàng đã luyện được lô hỏa thuần thanh, lão phu nhân nhíu nhíu mi hoặc là động động ngón tay, nàng đã biết lão nhân gia giây tiếp theo muốn làm gì.

Trong khoảng thời gian cùng Hướng Hòa An ở bên nhau, Thanh Hoan cũng không bá chiếm hắn, bởi vì Triệu di nương, Tiền di nương, còn có Úy thị kia, nàng cũng không muốn cùng họ là địch.

Hướng Hòa An mỗi tháng cũng đều sẽ ở trong viện những thê thϊếp khác mấy ngày, nhưng cũng ngốc không lâu, có đôi khi thậm chí không muốn chạm vào. Sự nghiệp ăn uống của hắn đã bị Thanh Hoan dưỡng món ngon riết quen. So sánh cùng Thanh Hoan da thịt như tuyết, kỹ thuật cao siêu lại ôn nhu mỹ lệ, các thê thϊếp khác thật sự là quá mức buồn tẻ vô vị.

Từ Hướng Hòa An, Thanh Hoan học được rất nhiều thứ, nhưng những thứ này còn xa xa không đủ. Nàng học tập như người chết đói, chưa bao giờ liều mạng như vậy.

Hướng Hòa An cảm tình thâm với nàng, có đôi khi, thậm chí lúc phê duyệt công văn cũng mang nàng theo, còn nói chút triều chính thượng sự với nàng. Thanh Hoan biết, hắn không phải đang dạy dỗ mình mà chỉ là muốn tìm một người yên lặng lắng nghe hắn, cho nên nàng trước nay cũng không nói nhiều một câu, lại chặt chẽ ghi tạc trong lòng mỗi câu Hướng Hòa An từng nói, phối hợp với ngày thường xem sách luận, sách sử, nàng cũng được lợi không ít.

Rất nhanh, nàng đã hoài thai hơn chín tháng, mắt thấy đã sắp sinh.

Khi còn sống, Thanh Hoan cũng từng ảo tưởng rằng, nếu là nàng có thể gả cho người nàng yêu, cùng kết hợp với hắn, cùng sinh ra nuôi dưỡng đứa nhỏ, nhất định là việc hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, ai biết đứa bé đầu tiên nàng sinh ra, cũng không phải là con của hắn, mà là một nam nhân khác. Mà nam nhân đã từng làm nàng yêu đến mất hết tôn nghiêm kia, hiện tại, gương mặt của hắn nàng cũng nhớ không nổi.