Chương 47: Lưu Manh

“Cách chết thống khoái? Có lầm hay không! Cách chết này cho ngươi, ngươi có muốn nhận không?” Quý Vân Sơ nằm trên giường, hùng hùng hổ hổ nói: “Ta đã nói sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi vẫn muốn ta chết, Trần Vọng ngươi không có trái tim, ngươi là Đại vương sơn trại cái gì, không uống thuốc, thiêu chết ta luôn đi.”

Quý Vân Sơ vùi mình vào trong chăn, che kín mít, để lại cho Trần Vọng một bóng dáng con nhộng lớn quật cường.

Không có tiếng khóc của Quý Vân Sơ, trong phòng lập tức an tĩnh lại, thậm chí mơ hồ có thể nghe thấy được âm thanh va chạm vào nồi bát của Tiểu Điền và Triệu bà bà.

Trần Vọng cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng này của Quý Vân Sơ, ngày thường nàng ở trước mặt mình đều vâng vâng dạ dạ ngây ngốc, đây vẫn là lần đầu tiên trực tiếp xưng hô tên hắn, quả nhiên người bị bệnh không dễ chọc, tính tình lớn như vậy.

Hắn im lặng cười khẽ một tiếng, đem bát “Phanh” một tiếng đặt ở trên bàn, chăm chú nhìn con nhộng lớn trên giường.

Quý Vân Sơ bị thanh âm kia làm cho hoảng sợ, nàng nhẹ nhàng vén chăn lễn liếc sắc mặt Trần Vọng, quả nhiên đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, rõ ràng là đang tức giận.

Quên đi, muốn giận liền giận đi, giận một chút cũng không chết người, ngược lại, bản thân mình mới là người sắp chết! Trong lòng Quý Vân Sơ thầm nghĩ, dứt khoát lại lần nữa rúc vào chăn, không bằng thừa dịp trước khi chết ngủ một giấc thật tốt.

“Đúng là, bạch nhãn lang.” Trần Vọng cảm thán một câu.

“Tự vả.” Thanh âm rầu rĩ của Quý Vân Sơ, từ trong chăn truyền ra.

Trần Vọng: “......”

Đây là phương thức mắng chửi người mới sao?

“Mệt ta có lòng tốt khổ tâm, vì giúp ngươi giữ được bí mật nữ giả nam trang mà tự mình tới cho ngươi uống thuốc, ngược lại ngượi, lại không ngừng đánh đấm ta, ta vốn không muốn so đo với người bệnh như ngươi, hiện tại lại dám phô trương với ta đúng không, cánh cứng lắm đúng không?”



Trần Vọng nói một câu tiếp một câu nhảy ra, Quý Vân Sơ ngây ngốc, sao lại cảm thấy đầu óc càng hôn mê vậy nhỉ?

Sau một lúc lâu, nàng từ trong chăn chui ra, mặt đầy khϊếp sợ: “Bọn họ không biết sao? Ta cũng không cần phải chết?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đã sớm biết ta nữ giả nam trang?”

“Ừm.”

“Làm sao mà ngươi biết được?”

“......”

“Ngươi nhìn lén ta tắm rửa?”

“......”

Quý Vân Sơ thấy Trần Vọng không nói chuyện, hơn nữa sắc mặt hắn phức tạp cộng thêm dáng vẻ muốn nói lại thôi, nàng ôm chăn lại thẹn quá hóa giận, dùng sức đem gối đầu ném về phía Trần Vọng, hô lớn: “Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy, ta đánh chết ngươi cái đồ lưu manh!”

Trần Vọng thấy thế đầu nhẹ nhàng né sang một bên, tránh gối đầu đang bay tới.



Gối đầu lập tức bay ra bên ngoài, trực tiếp ném vào người Thanh Thiên mới đi tới.

Thanh Thiên đứng một bên cười vui vẻ: “Không phải ngươi nói giả ma dọa Quý công tử dọa đến bệnh sao?

Như thế nào lại thành lưu manh, chẳng lẽ ngươi cũng là đoạn tụ?”

Nói tới đây, Thanh Thiên đột nhiên ngưng cười, trốn sau lưng Vũ Thiên, đôi tay ôm ngực nhìn Vân Thiên vẻ mặt cảnh giác: “Khó trách ngươi thường xuyên ngủ chui vào trong ngực ta, ta cảnh cáo ngươi, việc này không thể!”

Vân Thiên: “......”

Vân Thiên cảm thấy thật sự không cách nào nói nên lời, lập tức đánh mạnh lên đầu Thanh Thiên một cái: “Đầu óc ngươi có phải có bệnh hay không, rõ ràng là ngươi đi ngủ lôi kéo lung tung, còn có người có thể coi trọng tên thiểu năng trí tuệ như ngươi sao?”

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Quý Vân Sơ, chỉ chỉ chính mình, hỏi: “Ta? Lưu manh?”

Quý Vân Sơ nhìn ba người đột nhiên tiến vào, mặt đỏ lên, càng thêm dùng sức bọc mình lại, nàng lẩm bẩm nói: “Ta cũng không nói ngươi, là chính ngươi đυ.ng phải.”

“A? Ngươi xác định không phải hắn sao? Ngươi không phải sợ ta sẽ không làm chủ cho ngươi đó chứ.” Thanh Thiên vẻ mặt thất vọng, ngay sau đó lại nổi lên hứng thú: “Đúng vậy, không phải nói Vân Thiên vậy ngươi đang nói ai? Ta giúp ngươi đánh hắn!”

Quý Vân Sơ đánh giá trên dưới Thanh Thiên một lượt, vô tình trào phúng nói: “Thôi, nói thì dễ nghe, cái thân thể nhỏ bé này của ngươi có thể đánh thắng được ai?”

Đây là trần trụi khinh bỉ khiến lòng tự trọng của Thanh Thiên bị thương tổn nghiêm trọng, vén tay áo cao giọng nói: “Nói ai là thân thể nhỏ bé, chỉ cần ngươi nói cho ta người đó là ai, ta lập tức qua đó đánh hắn, không đánh hắn tới quỳ rạp trên mặt đất, ta sẽ không gọi là Thanh Thiên!”

“Hắn, ngươi dám sao?” Quý Vân Sơ chu chu môi, nhẹ nâng cằm chỉ hướng về phía Trần Vọng.