Chương 46: Lưu Manh

Ý thức được giờ phút này Trần Vọng đang ngồi trên mép giường nàng, Quý Vân Sơ liền lập tức thanh tỉnh.

Đầu óc choáng váng, miệng ngập tràn vị đắng, nhìn sắc mặt u ám của Trần Vọng lại thêm chiếc bát trên tay hắn, ánh mắt Quý Vân Sơ hoảng sợ: “Đại vương, ta đã làm gì sai mà ngài lại muốn độc chết ta?”

Thanh âm nghẹn ngào, yết hầu sưng đau đến lợi hại, cảm thấy nếu cho dù không sống được bao lâu nữa, nhưng cũng muốn chết được minh bạch.

“Là bởi vì ngày hôm qua ta nhìn ngài tắm sao? Ai, chuyện này có tính là gì, chúng ta là hai đại nam nhân, nhìn một chút cũng không mất khối thịt nào, không nghĩ tới ngài lại ngoan độc đến như thế.”

Quý Vân Sơ nói một hơi rất nhiều, cảm giác thân thể đau đến lợi hại, đại khái đã đến lúc bát thuốc này phát huy độc tính, nàng cảm thán nói: “Ta đây làm người hai đời, thế nhưng đều sống không quá 25 tuổi, quả nhiên là trời đố anh tài a! Khụ khụ khụ......”

Trần Vọng: “......”

Hắn quả thực bị chọc giận đến mức bật cười. Mặt trời lên cao mà vẫn không thấy bóng dáng đâu, Thiết Ngưu tới tìm nàng mới phát hiện cửa phòng khóa chặt, gõ cửa như thế nào cũng không ai lên tiếng, rơi vào đường cùng mới đành phá cửa xông vào, mới phát hiện Quý Vân Sơ bọc chăn nằm ở trên giường, mặt nóng đến đỏ bừng.

Nơi này không có đại phu, nhưng may mắn Trần Vọng biết xem bệnh, vừa lúc hắn vẫn chưa lên núi, Thiết Ngưu tìm được hắn, để hắn xem Quý Vân Sơ thế nào.

Trần Vọng vừa đến nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của Quý Vân Sơ nằm trên giường đã biết nàng bị nhiễm phong hàn, lúc này còn đang phát sốt, mới bắt đầu Quý Vân Sơ còn thành thật không nhúc nhích nằm im, nhưng lúc Trần Vọng muốn bắt mạch cho nàng, nàng liền bắt đầu lộn xộn.

Cho nàng uống thuốc mà còn dám đá hắn! Thật đúng là không biết tốt xấu.

Trần Vọng nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ, lạnh lùng mở miệng: “Hai đại nam nhân?”

Quý Vân Sơ theo ánh mắt hắn nhìn xuống dưới, liền thấy bản thân quần áo hỗn độn, trên giường đệm chăn đều lung tung rối loạn thành một đoàn, trên người nàng thấm mồ hôi, giống như vừa mới vớt từ trong nước ra.

Mà quần áo nàng dính sát vào ở trên người, không có khăn quấn ngực bó lại dáng người lộ ra bên ngoài.

Tinh tế mà tốt đẹp.



Quý Vân Sơ cảm giác đầu ong lên một tiếng, giống như đàn đứt dây, nửa ngày mới phản ứng lại, gian nan hỏi: “Cho nên ngài là bởi vì cái này mới muốn độc chết ta?”

Trần Vọng: “......”

Thật sự tê liệt, trên đời này tại sao lại có người ngu ngốc đến mức như vậy, thuốc độc với thuốc trị phong hàn cũng không phân biệt được?

“Ta muốn gϊếŧ ngươi đã trực tiếp một đao giải quyết rồi, cũng không thừa tinh lực đi cho ngươi uống thuốc độc?

Ngươi không cần phải tự cao tự đại.”

Tuy rằng bị Trần Vọng vô tình trào phúng một hồi, nhưng Quý Vân Sơ không cảm thấy không thoải mái, ngơ ngác ngồi đó, chút phản ứng chậm nửa nhịp hỏi: “Không phải độc sao? Nhưng tại sao ta lại cảm giác toàn thân vô lực đầu óc cũng mê mê tỉnh tỉnh?”

Làn da Quý Vân Sơ vốn trắng nõn, thời điểm ngụy trang thành nam nhân cũng được xem là một tiểu tử tuấn tú, hiện tại bởi vì sinh bệnh, lại có vẻ càng thêm yếu ớt.

Khuôn mặt tái nhợt vì vừa phát sốt mà nhiễm ít vết đỏ không bình thường, tóc rối tung, hai mắt sương mù mênh mông nhìn Trần Vọng phát ngốc, tựa như nai con bị thương.

Trần Vọng cảm giác được trái tim đột nhiên nhảy lỡ một nhịp, hắn nghiêng đầu không nhìn nàng, thanh âm chậm lại một chút: “Ngươi bị nhiễm phong hàn, dẫn tới sốt cao, Thiết Ngưu tìm ta cho ngươi ít thuốc.”

“Sao, phong hàn, ta nói mà sao đầu óc lại mê mang như vậy.” Quý Vân Sơ tức khắc nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần sẽ không chết là tốt, nhưng giây tiếp theo nàng liền trừng lớn đôi mắt khϊếp sợ nói: “Thiết Ngưu? Ta ta...... Vậy chẳng phải là hắn cũng biết?”

“Biết cái gì?”

Quý Vân Sơ ôm chân khóc lóc thảm thiết: “Biết ta là nữ!

Hiện tại có phải là toàn bộ Bạch Thạch Trạch đã biết rồi hay không? Ô ô, ta vất vả lắm mới tìm được chỗ đứng vững chắc, chuyện này có phải làm bọn họ càng hoài nghi ta có âm mưu khác hay không.” Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Trần Vọng, mặt khẩn cầu: “Nếu đến lúc đó bọn họ muốn ngài gϊếŧ chết ta, Đại vương ngài sẽ như thế nào làm?”

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Quý Vân Sơ, Trần Vọng bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa, hắn làm bộ trầm tư một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Vì trấn an lòng người, xem ra chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút, bất quá ngươi có thể tự mình lựa chọn cách chết thống khoái nhất.”