Chương 40: Dẫn Nước Vào Ruộng

Chỉ trong chốc lát mọi người đã đi tới bên hồ, hồ này được hình thành do con sông chảy qua Bạch Thạch Trại tụ lại dưới chân núi, gần ruộng hơn nhưng do địa thế thấp nên không có ai tới lấy nước canh tác.

Có lẽ còn một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là chưa có công cụ dẫn dòng nước phù hợp.

Thời gian này, Quý Vân Sơ đã huy động mọi người làm cỏ và đào kênh dẫn nước, chính là muốn dùng xe Long Cốt dẫn nước trong hồ trực tiếp tới cánh đồng.

Lúc này bánh xe nước nước to lớn được cố định trên bờ bằng lực liên hoàn, đuôi dài chìm trong nước, Quý Vân Sơ hướng dẫn những người này cố định trục xe Long Cốt vào bờ, cũng kiểm tra độ ổn định nhiều lần.

Bên bờ đứng đầy người,

mọi người đều đang nhìn đồ vật to lớn chưa từng thấy, đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

Ba thiếu niên lớn lên giống nhau như đúc xen lẫn trong đám người phía trước, một người kích động túm tay áo người bên cạnh, người còn lại bị lôi kéo với vẻ mặt không hài lòng, nhưng ánh mắt lại không thể giấu được tò mò, còn người kia thì ngồi xổm trên mặt đất mà chống cằm buồn bã.

Thanh Thiên nhảy tại chỗ, duỗi dài cổ muốn nhìn công năng của đồ vật to lớn.

Vũ Thiên bị túm đến lung lay, nhưng cũng không buồn nhìn tới Thanh Thiên, đôi mắt chỉ muốn nhìn kỹ xe Long Cốt phía trước, thật sự tò mò tên đoạn tụ này là thực sự có có chút tài năng hay là đơn thuần muốn nói linh tinh lừa gạt Đại vương.

Vân Thiên nheo mắt ngồi xổm trên mặt đất, có đám đông phía sau che nắng, bản thân thoải mái ngủ gật trong cái bóng da^ʍ này.

Quý Vân Sơ đã kiểm tra độ ổn định của bánh xe nước và tỉ mỉ quan sát cấu trúc của nó.

Nàng chỉ chọn một vật được cho là phù hợp nhất trong số tất cả các dụng cụ thủy lợi cổ đại đã được học trong sách giáo khoa, sau đó cẩn thận nhớ lại cấu tạo và nguyên lý, giao bản vẽ thiết kế thô cho Trần Vọng, để hắn tìm một thợ mộc chuyên nghiệp tiến hành chế tác và cải tiến.

Quý Vân Sơ có chút thấp thỏm, đây là công cụ đầu tiên nàng làm ở đây, nàng cũng không nắm chắc thứ này có thể làm hoàn hảo hay không, nhưng nhìn thoáng qua, chiếc bánh xe nước bản sao này gần giống với cái trong sách giáo khoa. Về cơ bản vẫn có thể dẫn nước là được.

Thiết Ngưu đứng bên cạnh trụ lớn, nhận được ánh mắt Quý Vân Sơ, bắt đầu dùng sức khởi động trụ lớn.

Theo âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, trục lớn của xe Long Cốt chậm rãi chuyển động.

Mặt hồ ban đầu vốn bình lặng dần nổi lên gợn sóng, một vòng sóng nước từ xe Long cốt khuếch tán ra bên ngoài, nước hồ bị ván gỗ trong rãnh bánh xe dẫn lên bờ.



Thiết Ngưu thấy thế chống nạng càng di chuyển mạnh mẽ, bánh xe đảo ngược trở lại, trục cũng quay theo, ván gỗ đập vào nước hồ, nước hồ dâng lên, chẳng mấy chốc nước đã chảy ra theo kênh đào ra ngoài.

Quần chúng ăn dưa xung quanh lộ ra biểu tình kinh ngạc, đồ vật to lớn chưa từng thấy này thật sự có thể dẫn nước hồ lên.

“Thật là lợi hại thật là lợi hại, thật sự có nước!” Thanh Thiên không kiềm chế được nội tâm kích động, nhảy nhót tới gần xe Long Cốt nhìn nó dẫn nước.

“Thật mất mặt.” Vũ Thiên cười nhạo một tiếng, tuy rằng bản thân cũng muốn tới gần nhìn cho thật kĩ, nhưng vẫn cố kiên trì đứng ở tại chỗ, thậm chí còn cảm thấy bộ dạng không hiểu việc đời của Thanh Thiên thật mất mặt.

Có Thanh Thiên dẫn đầu, đám đông quan sát từ phía sau cũng lần lượt bước lên phía trước, muốn quan sát kỹ hơn hoạt động của bánh xe nước.

Những người phía sau đều đã đi hết, Vũ Thiên ngồi xổm tại chỗ bị mặt trời thiêu đốt, một lát sau mới trợn to hai mắt: “Này này! Các ngươi đều đi rồi ai che nắng cho ta, nóng chết ta rồi, thứ này thật sự đẹp như vậy sao?”

Tuy rằng Vân Thiên không muốn tới xem náo nhiệt, nhưng đứng ngoài đám đông là tương đương với việc phơi nắng, vì thế đành chen chúc vào đám người muốn tránh ánh nắng mặt trời tàn phá.

Quý Vân Sơ nhìn xe Long Cốt dẫn nước hoạt động thuận lời, trong lòng cũng thập phần cao hứng, có thứ này, sẽ không bao giờ phải lo lắng vấn đề nước tưới trên ruộng nữa!

“Quý công tử, ngài thật lợi hại a!”

“Thứ này thật thần kỳ, nghe nói là do Quý công tử tự mình thiết kế.”

“Đúng vậy, ánh mắt nhìn người của trại chủ chúng ta luôn rất chuẩn, về sau còn ai dám nghi ngờ Quý công tử, ta sẽ là người đầu tiên đánh hắn!”

“Đúng đúng đúng, tổ tiên chúng ta đều là nông dân trồng trọt, ta nguyện ý đi theo Quý công tử.”

“Ta cũng nguyện ý!”

“Còn có ta.”

......

Âm thanh ca ngợi bên tai vang không dứt bên tai, Quý Vân Sơ nhìn một đám người bị phơi đến mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn cười đến vui vẻ, có chút hoảng hốt, kích động qua đi là rất rất nhiều ủy khuất, cảm xúc phức tạp tràn ngập ở trong lòng.



Trong thời gian đến nơi này, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, những lời sỉ nhục của mọi người ngày nào cũng lặp lại trước mắt.

Đây là lần đầu tiên, nàng chân chính đạt được sự tán thành của mọi người.

“Này, sao ngươi lại khóc? Mọi người đều khen ngươi, ngươi không cao hứng sao?”

Một khuôn mặt phóng to đột nhiên xuất hiện trước mặt Quý Vân Sơ, khiến nàng giật mình sợ hãi.

Ơ, đây không phải một người trong tam bào thai kia sao?

Đôi mắt Thanh Thiên sáng lên, hưng phấn nhìn Quý Vân Sơ: “Làm ra đồ vậy lợi hại như vậy tại sao ngươi còn muốn khóc? Nếu là ta, ta khẳng định muốn chiêu cáo cho toàn bộ Bạch Thạch Trại đều biết, hắc hắc!”

Quý Vân Sơ sờ sờ mặt, quả nhiên bàn tay chạm được một vùng ẩm ướt, nàng có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Thật sự bật khóc sao?”

Thanh Thiên nhìn bộ dạng ngây người của nàng, có chút kỳ quái: “Nhìn ngươi thế nào cũng không nhìn ra được chút bộ dạng là người thông minh, ta hiện tại rất hoài nghi, thứ này thật sự là do ngươi nghĩ ra sao?”

“Như thế nào lại không phải là ta nghĩ ra? Ta Quý Vân Sơ văn thao võ lược trí dũng song toàn, đồ vật lợi hại như vậy đương nhiên là ta thiết kế ra!”

Nghe thấy Thanh Thiên nghi ngờ, Quý Vân Sơ lập tức phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ cái gì cũng được nhưng không thể nghi ngờ chỉ số thông minh của nàng, nàng chính là học sinh ba tốt nghiêm túc học tập, làm việc. Tuy rằng thứ này đúng thật không phải nàng phát minh ra, nhưng ở thế giới này, nàng chính là người làm ra xe Long Cốt!

“Ta không gọi Quý Vân Sơ, cũng không gọi Quý công tử, từ nay về sau, thỉnh kêu ta nhà phát minh Mr. Quý!” Quý Vân Sơ đặt hai ngón tay dưới cằm bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không biết xấu hổ nói.

“Cái gì là mật ti gà? Nghe có vẻ ăn rất ngon?” Thanh Thiên không kiềm chế được nuốt nước miếng.

Quý Vân Sơ:......

“Không phải gà, là quý tiên sinh đó, ngươi là đồ ngốc!”

“Gà tiên sinh? Là trứng gà sao?” Thanh Thiên có chút thất vọng, nhưng lại bừng tỉnh trí tưởng tượng, trứng gà cũng không tồi.

Đối mặt đứa nhỏ ngốc lại còn bị bệnh lãng tai này, Quý Vân Sơ thật sự tức đến phát điên, nàng vò đầu bứt tóc: “Ý của ta là, về sau ta chính là quý - người quản lý kim bài vân - đại phát minh gia · sơ, đã hiểu chưa đồ ngốc!”