Chương 39: Fan Nhỏ Của Đại Vương

Thiết Ngưu đứng trước mặt Quý Vân Sơ như một ngọn núi lớn, Quý Vân Sơ gầy gò đứng bên cạnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

Ban đầu mấy người còn hùng hổ chửi bậy lúc này đều không nói một lời, bọn họ không có dũng khí đi khiêu chiến thực lực tuyệt đối. Ai cũng biết sức chiến đấu của Thiết Ngưu, thường dùng vũ khí là hai thanh đại chuỳ, bất kể ai ăn qua một chùy, không chết cũng tàn phế.

Lý Bính lúc này cũng có chút sợ, hắn không nghĩ tới loại người ngốc nghếch chỉ biết đánh nhau như Thiết Ngưu sẽ che chở cho Quý Vân Sơ, nhưng nếu lúc này im lặng đào tẩu, mặt già của hắn cũng không giữ được.

Vì thế Lý Bính căng da đầu nói: “Chúng ta chỉ là đưa ra nghi vấn của mình, lại nói, hắn mới đến Bạch Thạch Trại mấy ngày, trại chủ đã không để ý thân phận của hắn trực tiếp cho hắn làm tổng quản nông nghiệp, huống hồ tuổi tác hắn nhỏ như vậy thì biết trồng trọt cái gì? Trong lòng mọi người khẳng định đều không phục!”

“Trại chủ làm như vậy khẳng định có lý do, ta chỉ biết ta là người Bạch Thạch Trại, huynh đệ Bạch Thạch Trại đều phải nghe lời trại chủ, ai không nghe, chính là cùng một đám với đao sẹo! Ai không phục liền tới cùng ta nổi trống đánh một chùy!”

Thanh âm Thiết Ngưu to lớn vang dội, ở đây tất cả mọi người có thể nghe thấy rõ ràng, cũng đánh vào tâm tư riêng của từng người.

Lý Bính bị Thiết Ngưu đổ đến á khẩu không trả lời được, mặt căng đến đỏ bừng, bị Thiết Ngưu làm cho chỉ biết thổi râu nhưng không làm gì được.

Ngay khi Lý Bính còn chưa kịp rút lui, từ xa đã truyền đến tiếng vó ngựa.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Tiểu Lục dẫn một đội nhân mã, khuân vác một đồ vật hình dáng to lớn.

Tiểu Lục giục ngựa đi tới đám đông phía trước, nói với Quý Vân Sơ: “Trại chủ dựa theo bản vẽ của ngươi sai người làm tốt xe Long Cốt, hiện tại đang chuẩn bị thử xem hiệu quả dẫn nước của thứ này.”

Quý Vân Sơ thăm dò nhìn về phía nông cụ to lớn cách đó không xa, có chút kinh hỉ, nhanh như vậy đã có thể làm tốt sao, thứ này đưa tới thật kịp thời, vừa lúc làm cho những người này nhìn xem trí tuệ của cổ nhân.



Ánh mắt những người cũng bị đồ vật to lớn này hấp dẫn nhìn qua, hoảng loạn ăn xong miếng cơm, buông sự tình trong tay, đi theo đoàn xe muốn tìm hiểu đến cùng.

Một đường Quý Vân Sơ đi theo đoàn xe hướng về hồ nước phía tây, có bánh xe nước chở nước, nước hồ ở những nơi thấp có thể được rút ra để tưới cho đất nông nghiệp. Đây là công cụ thích hợp nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Mọi người đều hưng phấn thảo luận đồ vật chưa từng gặp qua này, hoàn toàn quên mất chuyện phát sinh không thoải mái vừa rồi.

Quý Vân Sơ nhìn về phía Thiết Ngưu đang lặng lẽ đi theo mình, nói: “Vừa rồi thật sự cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi nói, những người này có lẽ sẽ bãi công rồi.”

Thiết Ngưu cộc ngây ngô: “Không có chuyện gì, ta là không quen nhìn những người đó ỷ thế hϊếp người, ngươi phải hung dữ một chút, ngươi xem bọn họ cũng không dám khi dễ ta, bởi vì nắm đấm của ta có thể nói.”

“Ha ha ha.” Quý Vân Sơ bị Thiết Ngưu chọc cười, nàng lại tò mò hỏi: “Bất quá ngươi vì sao lại muốn giúp ta? Bọn họ nói cũng có đạo lý, ta vừa tới trại không lâu, lúc trước còn là là người của triều đình, những người này không tin ta cũng vô cùng bình thường.”

Thiết Ngưu nhíu mày tự hỏi, lúc này hắn hoàn toàn không giận Lý Bính biết ăn nói, một lát sau hắn mới cười mở miệng: “Bởi vì ngươi thích trại chủ , trại chủ là người tốt như vậy, người thích hắn khẳng định cũng không xấu, hơn nữa trại chủ nói phải chấp hành quyết định của ngươi, đây hẳn là chuyện nên làm!”

Thiết Ngưu nói xong có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ cần nhắc tới Trần Vọng, đôi mắt liền sáng lấp lánh.

Nguyên lai người này là fan nhỏ của Trần Vọng, Quý Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ, cầm lòng không đậu tăng thêm một phần kính nể với Thiết Ngưu, Thiết Ngưu thoạt nhìn cao lớn tục tằng, có vẻ hung thần ác sát, nhưng trên thực tế lại so với những người khác dễ ở chung hơn nhiều.

Trong lòng cũng không có những âm mưu loanh quanh lòng vòng, chỉ biết mình là thủ hạ của Trần Vọng, phải trung thành với Trần Vọng.

Trần Vọng đối với Thiết Ngưu, hoặc là đối với rất nhiều người Bạch Thạch Trại mà nói hẳn là tồn tại giống như tín ngưỡng đi!