Chương 22: Đất Hoang

Trần Vọng không để ý tới mấy lời âm dương quái khí vuốt mông ngựa của Qúy Vân Sơ, trên thực tế Bạch Thạch Trại đã chiếm cứ đỉnh núi mười năm hơn, hiện tại thổ phỉ chừng hai ba ngàn người, hắn chỉ làm trại chủ chưa đầy hai năm, trong trại mặt ngoài gió êm sóng lặng, mỗi người đều cung kính với hắn, nhưng sau lưng cũng có không ít người không phục, nếu không có dấu hiệu gì đột ngột tuyên bố quyết định làm nông, không biết trong trại lại sẽ nổi thêm gợn sóng gì.

Ba người đi xung quanh khu đất hoang mấy canh giờ, Quý Vân Sơ quy hoạch rõ ràng với từng mảnh đất, còn căn cứ vào địa hình một lần nữa thiết kế kênh tưới tiêu.

An bài tốt mọi việc, Quý Vân Sơ ngồi dưới bóng cây uống nước lạnh, mồm to gặm màn thầu, thỉnh thoảng liền trộm nhìn về phía Trần Vọng.

Hắn thong thả ăn màn thầu, động tác ưu nhã đến cực điểm, không biết, còn tưởng rằng bọn họ không phải ngồi trên bãi cỏ hoang gặm màn thầu, mà đang ở yến hội trong cung điện xa hoa thưởng thức mỹ vị trân quý.

Thật là biếи ŧɦái, hiện tại muốn làm thủ lĩnh của đám thổ phỉ cũng yêu cầu cao như vậy sao? Thật là so với động tác của người hiện đại còn cuốn hút hơn! Nhưng không thể không nói, người lớn lên đẹp thật là tốt, ăn cái màn thầu cũng đẹp mắt như vậy. Quý Vân Sơ ở trong lòng âm thầm than thở.

Nàng lại nhìn về phía Tiểu Lục, nhai một ngụm hơn phân nửa cái màn thầu, nhai nhai liền nuốt xuống, vụn bánh không ngừng rơi xuống.

Quý Vân Sơ:…… Không có người bình thường sao?

Thấy Quý Vân Sơ nhìn về phía mình, Tiểu Lục nhếch miệng cười, lộ ra bánh màn thầu phông lớn trong miệng, hắn cầm ấm nước mãnh liệt rót vào trong miệng, đi về phía Qúy Vân Sơ.

Trải qua mấy cái canh giờ ở chung, Quý Vân Sơ thành công dùng kiến thức nông nghiệp đa dạng của mình thay đổi quan điểm của Tiểu Lục đối với nàng, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng hòa hoãn không ít.

Ngay cả Tiểu Lục cũng không thể không cảm thán, Quý Vân Sơ thật là vận mệnh khúc chiết, nhân sinh lên xuống phập phồng.

Lúc ban đầu Quý Vân Sơ là quân sư sau lưng đội quân triều đình tới diệt phỉ, liên tiếp bài binh bố trí gây phiền toái cho sơn trại, sau đó bị bắt giữ lại phải lấy lòng xin tha bảo vệ tính mạng, ở Bạch Thạch Trại giả ngu giả ngơ, thế nhưng hiện tại trở thành chỉ huy bọn họ làm nông.



“Nhìn không ra, tiểu tử nhà ngươi hiểu biết cũng không ít!” Tiểu Lục vỗ vai Quý Vân Sơ khen ngợi.

“Khụ khụ khụ.”

Tiểu lục không khống chế lực đạo, Quý Vân Sơ bị đập một cái bả vai như muốn tàn phế, miếng màn thầu trong cổ họng cũng bị nghẹn lại không ngừng ho khan.

Tiểu Lục nhìn tay mình, khϊếp sợ nói: “Không phải chứ, ta chỉ dùng không được mấy phần sức lực, một đại nam nhân như ngươi sao lại yếu đuối mong manh như vậy?”

Quý Vân Sơ đi chậm lại, khinh thường cười, nàng chỉ vào chính mình: “Ta, tài hoa hơn người, là người đọc sách học phú ngũ xa.”

Lại chỉ Tiểu Lục, khinh bỉ nói: “Ngươi là sơn tặc thổ phỉ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển ,có thể giống nhau sao?”

Tiểu Lục tức giận muốn sắn tay áo lên: “Nói ai là sơn tặc thổ phỉ hả? Tiểu tử thối nhà ngươi là thiếu đòn phải không?”

Trọng điểm chẳng lẽ không phải đầu óc đơn giản tứ chi phát triển sao? Đứa nhỏ này thật sự không nắm được trọng điểm, Quý Vân Sơ cười một hồi dùng ánh mắt như thiểu năng trí tuệ, quan ngại nhìn Tiểu Lục.

“Ngươi còn dám cười? Nếu ngươi còn cười ta nhất định sẽ cho ngươi được diện kiến nắm đấm của ta!”

“Ha ha ha ha ha ~”



Trần Vọng nhìn hai người vui vẻ nháo thành một đoàn, cảm thấy trong lòng có chút rối loạn. Hắn là một người sống ngồi sờ sờ ở đây, chẳng lẽ hắn dễ dàng bị bỏ qua như vậy sao?

Cảm giác tay ngứa ngáy muốn làm gì đó.

Hai người đang đùa giỡn bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, hai người bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, giữa trưa sao tự dưng lại cảm thấy lạnh vậy nhỉ?

Hai người còn đang thắc mắc, một chi mũi tên nhọn xé gió bay tới.

Nửa cái bánh màn thầu Quý Vân Sơ cầm trong tay bị mũi tên bắn thủng, thẳng tắp đóng trên cây, đuôi mũi tên còn đang rung động.

“Tình cảnh này là thế nào?” Quý Vân Sơ nhìn bàn tay trống rỗng, không rõ tình hình.

Một đám hắc y nhân che mặt chui từ mấy bụi cỏ hoang ra trong tay cầm vũ khí sắc bén, bay nhanh chóng xông phía ba người Quý Vân Sơ, ở phía xa còn có một hàng cung thủ tùy thời hành động.

Tiểu Lục phản ứng rất nhanh rút kiếm ra cắt đứt vũ tiễn, lao tới chiến đấu cùng mấy tên hắc y nhân.

Quý Vân Sơ hoảng sợ nhìn mũi tên dày đặc tiến về phía mình, nàng chưa từng gặp qua trường hợp khϊếp sợ như vậy, chỉ biết đứng đó kinh ngạc: “Nắm lấy, nhanh lên!”

Đột nhiên một đồ vật cứng rắn cuốn lấy nàng eo, một lực lớn nhanh chóng kéo nàng đi. Quý Vân Sơ nhịn không được kinh hô, chờ nàng phục hồi tinh thần lại mới phát hiện đã đứng phía sau Trần Vọng, hắn vung roi dài màu đen để đánh bay vũ tiễn không ngừng lao tới.

“Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy, muốn đứng đó cho bọn hắn bắn thành cái sàng sao?”