Chương 21: Đất Hoang

Vốn nàng còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy người nông dân vất vả cần cù lao động cùng những loại cây trồng quen thuộc, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh đồng ruộng hoang vu, cỏ dại mọc thành cụm, không có người sinh sống.

"Chú nông dân của tôi đâu? Tháng tư không phải là thời điểm thích hợp để trồng lúa sao?" Quý Vân Sơ lẩm bẩm tự nói.

Sĩ nông công thương, ở cổ đại trừ bỏ người đọc sách bên ngoài thì địa vị của nông dân là tối cao, nông nghiệp là kế sinh nhai của nhân dân, nông dân coi trọng nhất là đất đai, Quý Vân Sơ nghĩ không ra, sao bọn họ có thể nhẫn tâm để nhiều đồng ruộng hoang tàn như vậy?

“Nơi này hình như không có ai trồng trọt.”

Tiểu Lục không biết Quý Vân Sơ đi đến bên người mình lúc nào, có lẽ là bộ dạng mất mát kia của nàng quá rõ ràng, thân thể rung động gầy yếu lại có vài phần đáng thương, Tiểu Lục không muốn giải thích cho nàng.

Quý Vân Sơ không rõ: “Vì cái gì?”

Nhưng không ai trả lời vấn đề của nàng, nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Tiểu Lục.

Ánh mắt Tiểu lục trốn tránh, tránh câu hỏi của Quý Vân Sơ.

“Bởi vì nạn trộm cướp.” Ngoài dự đoán Trần Vọng lại mở miệng nói: “Mấy năm trước nổ ra chiến loạn, các nơi lưu dân nơi khác đến đây, dẫn tới bên này nạn trộm cướp nghiêm trọng, trên núi đều có người chiếm núi xưng vương, mấy trại thổ phỉ lại thường xuyên ở dưới chân núi sinh ra xung đột, đốt hủy hoa màu, dần dà vùng này liền hoang phế không ai canh tác.”

Trần Vọng dừng một chút, có chút do dự, cuối cùng hắn vẫn nói ra: “Trại chủ đời trước của Bạch Thạch Trại chặn nguồn nước trên núi, thôn dân không có tiền nộp thủy thuế cho Bạch Thạch Trại vì thế ruộng nước đều khô cạn.”

Trách không được, mặc cho nơi biên thùy cách xa kinh đô, triều đình cũng muốn ngàn dặm xa xôi phái binh diệt phỉ.

Nạn trộm cướp nghiêm trọng dẫn tới nông dân rời bỏ quê hương lưu vong nơi khác, không chỉ làm giảm thuế thu nhập của triều đình, cũng phá hư trật tự cân bằng kinh tế, xã hội.

Quý Vân Sơ cảm thán người dân cổ đại sinh hoạt gian nan, cũng tiếc hận mảnh đất phì nhiêu lại bị bỏ hoang này. Tuy Trần Vọng chỉ nói ngắn gọn, nhưng nàng cũng có thể qua đôi câu đó hiểu được chiến loạn đáng sợ như thế nào.



Mới vừa xuyên qua quân triều đình diệt phỉ thất bại, khắp nơi thi thể nằm ngang dọc, thổ phỉ hung thần ác sát, có lẽ cũng không kinh hoàng bằng một phần mười những gì bá tánh nơi đây đã trải qua.

Ngọn cỏ hoang bị gió thổi xào xạc, tựa sóng biển phập phồng đong đưa, Quý Vân Sơ đưa tay muốn che bớt ánh mặt trời chói chang giữa trưa, rất nhanh đã điều chỉnh tốt lại tâm tình.

“Không thành vấn đề, hết thảy đều còn kịp.” Quý Vân Sơ đi trên bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, chỉ vào một khoảng lớn đồng cỏ cằn cỗi nói với Trần Vọng: “Hiện tại mới đầu tháng tư, nếu từ ngày mai bắt đầu cho người làm cỏ, khơi thông cống rãnh bị tắc, là có thể vừa lúc theo kịp đợt gieo giống cuối tháng, tháng tư cấy lúa, đến tháng bảy, tháng tám là có thể thu hoạch.”

“Vốn dĩ ruộng trồng lúa nước, quan trọng nhất chính là làm tốt công tác dẫn nước, tiêu úng, mặt khác thổ địa ở đây có thể trồng rau, bí đỏ, bí đao, mướp gì đó đều có thể, đất đai tơi xốp có thể trồng bắp.”

Quý Vân Sơ nói rõ ràng rất có đạo lý, không ngừng tính toán kế hoạch sử dụng đất, Trần Vọng yên lặng lắng nghe nàng phân tích.

Trần Vọng không hiểu, rốt cuộc lúc đầu Quý Vân Sơ mất mát khổ sở như vậy, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc, nhanh chóng lên kế hoạch hoàn chỉnh cho tương lai.

Nàng không hỏi nhiều về nạn trộm cướp lúc trước, cũng không hiếu kỳ rốt cuộc Trần Vọng và trại chủ đời trước dây dưa như thế nào?

Quý Vân Sơ giống như vầng thái dương tràn đầy năng lượng, luôn mang động lực và hy vọng, vĩnh viễn nhiệt tình đối mặt với tương lai.

“Đại vương, những người trên núi đó sẽ đồng ý làm ruộng sao?” Quý Vân Sơ đột nhiên hỏi.

Nàng có chút lo lắng, thổ phỉ thói quen với đốt gϊếŧ đánh cướp, những ngày nhẹ nhàng đã quen, khẳng định không muốn làm một nông dân mặt trời vừa mọc phải dậy mặt trời lặn mới có thể đi về, cả ngày đều vùi đầu với việc làm nông vất vả.

“Tiểu tử thối, ngươi đang nghi ngờ uy nghiêm của trại chủ chúng ta sao? Người Bạch Thạch Trại ai dám không nghe lời trại chủ nói, trại chủ nói đông bọn họ không dám đi hướng tây, chỉ cần trại chủ lên tiếng, ai dám không đồng ý?” Tiểu Lục đối với lo lắng của Quý Vân Sơ khịt mũi coi thường.

Quý Vân Sơ cười nói: “Ta tùy tiện hỏi vậy thôi, ta nào dám nghi ngờ Đại vương, Đại vương phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quả thực là thổ phỉ trung nhân tài kiệt xuất, Bạch Thạch Trại chẳng có gì phải đắn đo, hắc hắc.”