“Không có khả năng, nhất định là hắn hạ mê hồn dược với trại chủ, trong sạch của trại chủ tuyệt không thể bị tên chó săn của triều đình này làm bẩn, đêm nay chúng ta liền đi ngăn cản hắn!” Thanh Thiên vung nắm đấm, tưởng tượng đến tên chó săn triều đình bày ra vẻ mặt nịnh nọt với trại chủ, hắn liền tức giận, rõ ràng Thanh Thiên hắn mới là người hầu trung thành nhất của trại chủ!
Mấy người đạt thành nhất trí, bọn họ nhìn thấy được trên mặt người bên cạnh hiện rõ quyết tâm bảo vệ sự trong sạch của trại chủ!
Quý Vân Sơ ôm thân thể xám xịt chạy về phòng, may mắn thời gian này mọi người đều tới nhà ăn ăn cơm, dọc theo đường đi trở về cũng chưa gặp người nào.
Quý Vân Sơ cởϊ qυầи áo còn dính nước, lấy khăn khô quấn chặt người, đang định tìm quần áo để thay thì thấy trên bàn nhỏ trong phòng có một chồng quần áo.
Một bộ quần áo xanh sạch sẽ, vừa vặn với vóc dáng của nàng.
Quý Vân Sơ thay quần áo ra, dùng khăn phủ lên mái tóc ướt đẫm, đơn giản sửa soạn từ trên dưới một chút, Đầu tốc Quý Vân Sơ rối loạn ngồi trong phòng phát ngốc.
Xuyên đến thế giới này đã gần hai mươi ngày, mỗi ngày cuộc sống của nàng đều sống trong nơm nớp lo sợ, không cẩn thận một chút liền mất đi tính mạng, nàng nỗ lực lấy lòng những người nơi này, đổi lấy chỉ toàn là trào phúng và chế giễu như trước.
Phải làm sao mới có thể quay lại thế giới ban đầu? Rõ ràng đang thực nghiệm ngoài ruộng, vì cái gì lại đột nhiên xuyên qua? Thế giới hiện thực bây giờ thế nào?
Trong lòng Quý Vân Sơ tràn đầy nghi vấn, nàng tức giận vận mệnh trêu đùa, nhưng may mắn nàng không cha không mẹ, không người thân, không bạn bè, sẽ không khiến người khác đau lòng.
Đúng vậy, Quý Vân Sơ không cha không mẹ, không có bạn bè.
Từ nhỏ nàng đã đi theo sống cùng bà ngoại, đợi nhận được thông báo đại học bà ngoại cũng yên tâm rời đi.
Qúy Vân Sơ sinh ra ở nông thôn, lớn lên trên đồng ruộng, có tình yêu thương nồng nhiệt với đất đai, chuyên tâm học nông nghiệp, lập chí về quê hương dẫn dắt mọi người khai phá đất ruộng quyết tâm làm giàu.
Hiện tại nếu không có biện pháp trở về, vậy tới đâu hay tới đó, ở nơi nào thì nông nghiệp cũng là nông nghiệp, cho dù có là cổ đại nàng cũng muốn làm ra một chút sự nghiệp!
Thoát khỏi cảm xúc cô đơn, ý chí chiến đấu của Quý Vân Sơ một lần nữa lại trở nên sục sôi, nàng lấy một sợi dây màu xanh lam buộc gọn mái tóc của mình.
Chờ nàng chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài sắc trời đã tối đen, Quý Vân Sơ véo mặt, cố tỏ vẻ nịnh nọt lên không trung mấy lần, rồi hùng dũng đi tìm Trần Vọng.
Thư phòng Trần Vọng thắp ánh nến ấm áp, thân ảnh thon dài bị ánh nến kéo thành bóng dài chiếu lên cửa sổ.
Quý Vân Sơ nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
“Vào đi”. Thanh âm Trần Vọng lạnh lùng truyền tới.
Quý Vân Sơ đẩy cửa ra rón ra rón rén đi vào, nhẹ nhàng kêu: “Đại vương”.
Trần Vọng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Vân Sơ, hơi sửng sốt.
Quý Vân Sơ không còn bộ dáng xám xịt ngày thường, trên người mặc một bộ áo xanh, tinh tế, dáng người thẳng tắp tinh tế, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, môi hồng nhuận, dưới ánh nến phản chiếu có vài phần mặt mày như họa.
Lúc này Trần Vọng bỗng nhiên cảm thấy Quý Vân Sơ đối với mình giống như yêu phi mê hoặc lòng quân hại nước hại dân, mà hắn chính là quân vương ham mê tửu sắc cùng yêu phi sênh ca hàng đêm.
Thấy Trần Vọng không phản ứng, Quý Vân Sơ lại kêu: “Đại vương?”
Giọng nói lấy lòng của Quý Vân Sơ kéo Trần Vọng trở lại hiện thực, hắn lắc lắc đầu, không hiểu tại sao bản thân vừa rồi lại có ý tưởng hoang đường như vậy?
“Nói một chút đi.” Trần Vọng nhắm mắt lại, che giấu tất cả những suy nghĩ miên man trong mắt, hắn chỉ vào cuốn sách nhỏ trên bàn.
Quý Vân Sơ nhìn cuốn sách, hỏi: “Nói gì?”
“Nói ta nghe kế hoạch như vẽ bùa dọa quỷ này của người!” Trên giấy chỉ toàn là mấy văn tự lung tung lộn xộn, còn có những đường kẻ méo mó như con giun khiến Trần Vọng vừa nhìn qua liền cảm thấy đau đầu.
Quý Vân Sơ nhìn cuốn sách nhỏ, tươi cười: “Kia chỉ là bản nháp của ta, kế hoạch hoàn chỉnh đều ở chỗ này.” Nói xong Quý Vân Sơ liền chỉ vào đầu mình.
Nhìn Quý Vân Sơ đắc ý cười, Trần Vọng cảm thấy ngực như bị chặn lại, hắn bất mãn nói: “Quý Vân Sơ, ngươi chơi ta?”
“Ta làm sao dám chơi Đại vương, chỉ là kế hoạch canh tác là thứ cơ mật, làm sao có thể tùy tiện viết ra được, ta chỉ muốn viết cho một mình Đại vương xem mà thôi.” Quý Vân Sơ cười thần bí.