Chương 17: Bắt Gian Trên Giường

Nàng tiến đến gần bàn Trần Vọng, trải một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ lên, lại từ ống đựng bút tùy tiện rút ra một cái bút lông, nhúng vào nghiên mực, sau đó viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Bóng hai người phản chiếu trên cửa sổ, cao đứng đắn ngồi thẳng lưng, lùn cúi đầu dựa vào bàn, quả là một bức tranh bình yên và đẹp đẽ.

Bụi cây trong viện, có mấy bóng người sột soạt thăm dò.

Vũ Thiên trốn trong đống cỏ, nhìn bóng dáng hai người, bối rối: “Bọn họ đang làm gì?”

Vân Thiên nói: “Nhìn dáng vẻ này chắc chỉ đơn thuần là đọc sách viết chữ.”

“Không có khả năng, nhất định có âm mưu, ngươi xem động tác của hắn rất kỳ quái, hắn khẳng định làm như vậy để mê hoặc trại chủ.” Thanh Thiên vẻ mặt khẳng định: “Chờ lát nữa chúng ta tùy thời hành động, chỉ cần tiểu tử kia có động tĩnh ta liền đi gọi người, các ngươi đi vào trước cứu Đại vương, chúng ta tới bắt gian trên giường!”

“Là bắt tặc.” Vân Thiên nói không nên lời.

Lúc này trong thư phòng.

“Tiểu mạch chịu hạn, chịu rét tốt, năng lực thích ứng rất mạnh, nơi này có đầy đủ ánh sáng mặt trời, trên núi có nước sinh hoạt nên rất thích hợp trồng lúa .”

“Lúa nước năng lực thích nghi còn tốt hơn, không có yêu cầu quá khắt khe về thổ nhưỡng, khí hậu, độ cao so với mặt biển, địa hình.”

“Ánh sáng và nguồn nước không phải vấn đề nên nói. đây có nhiều loại cây trồng thích hợp. Nếu điều kiện cho phép, chúng ta cũng có thể mở rộng vườn rau, vườn cây ăn quả, phát triển khách du lịch.”



Quý Vân Sơ không để ý hình tượng dựa người vào bàn, thao thao bất tuyệt nói không ngừng, đồng thời bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, viết tập tính của các loại cây nông nghiệp.

Trần Vọng nhìn mấy văn tự như chó đi cày của Qúy Vân Sơ, đầu càng đau, làm sao mà lại có người viết chữ xấu được như vậy? Nhìn dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, lại thêm tư thế cầm bút lung tung loạn xạ này, không biết nàng làm cách nào mà lại trở thành quân sư trong quân được? Nếu tiếp tục hoài nghi nàng có mục đích riêng thì chính bản thân mình lại càng giống một kẻ ngu xuẩn.

Viết viết vẽ vẽ nửa ngày, Quý Vân Sơ buông bút đứng dậy đi từng bước nhỏ đến gần Trần Vọng, hai ngón tay không ngừng xoay tròn, thật cẩn thận nói: “Đại vương, ta có một thỉnh cầu.”

“Nói.”

“Việc trồng trọt ra sao, vẫn yêu cầu phải khảo sát thực địa một chút, tỷ như đồng ruộng dưới chân núi, còn có mua sắm một ít hạt giống cùng nông cụ, điều tra tình hình thị trường, ta cũng muốn cùng nông dân ở đây giao lưu một chút.” Quý Vân Sơ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Trần Vọng.

“Nói tiếng người.”

“Ta muốn xuống núi.”

Ánh mắt Trần Vọng nặng nề nhìn Quý Vân Sơ, không nói một lời.

Không khí yên tĩnh đến dọa người này làm Quý Vân Sơ cảm thấy vô cùng bất an, trong thư phòng tối tăm chỉ có ánh nến lay động, nàng thấy không rõ biểu tình của Trần Vọng, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình không tốt của Trần Vọng.

Nàng chần chờ đợi phán quyết của Trần Vọng, lại không kịp phòng ngừa bị Trần Vọng bóp chặt cổ, ép vào bức tường phía sau.

“Ngươi muốn chạy trốn?”

Ánh mắt Trần Vọng sâu thẳm lạnh lẽo như hàn băng, bàn tay đang bóp cổ nàng dần siết chặt.



Hô hấp không thuận khiến mặt Quý Vân Sơ đỏ bừng lên, nàng muốn kéo tay Trần Vọng ra, lại như kiến càng bám cổ thụ, nàng đứt quãng giải thích: “Không…… Không phải, ta thật sự muốn giúp Đại vương làm ruộng, ta, ta biết, chỉ có dựa vào Đại vương, mới có thể sống sót……”

Quý Vân Sơ không hiểu được tâm tình bất của người này như thế nào, nói biến sắc liền biến sắc, có hiểu cái gì gọi là quân tử động khẩu không động thủ không hả!

Không khí trong phổi ngày càng ít đi, Quý Vân Sơ giãy giụa càng chậm lại.

Ngay khi ý thức Quý Vân Sơ dần mơ hồ, Trần Vọng lại buông lỏng tay. Một ngụm lớn không khí trong lành tràn vào phổi , Quý Vân Sơ che ngực ho khan.

“Ta sẽ an bài ngày mai xuống núi, hiện tại ngươi có thể đi rồi.”

Ngữ khí Trần Vọng cực kỳ bình tĩnh, phảng phất những chuyện xảy ra vừa rồi đều là do Quý Vân Sơ ảo giác.

“Đa tạ, đa tạ Đại vương.” Quý Vân Sơ thở mạnh gian nan nói.

Nàng che ngực chuẩn bị rời đi, dưới chân lại trượt một cái, thân thể thẳng tắp ngã vào người Trần Vọng.

Đông!

Quý Vân Sơ nằm trên người Trần Vọng, cùng lúc đó, cửa lớn thư phòng bị người dùng lực đẩy ra.

“Buông trại chủ ra! Cẩu tặc đừng mơ tưởng làm bẩn trong sạch của trại chủ!”